Tống Đoàn Viên đi hậu viện, liền thấy Kỷ Trường An đang đứng ở dưới một cây hòe.
Cây hòe kia nở đầy hoa màu trắng, hương thơm bay khắp sân.
Tống Đoàn Viên hồ nghi đi đến trước mặt Kỷ Trường An, tức giận hỏi: “Kỷ đại công tử, tìm ta làm gì? Ta còn phải đi đến phòng bếp nấu cơm cho ngươi!”
Kỷ Trường An chỉ chỉ hoa hòe: “Ta muốn ăn sủi cảo hoa hòe!”
Tống Đoàn Viên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thật biết chọn!”
“Ngươi biết làm sủi cảo hoa hòe không?” Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm hơn rất nhiều.
Tống Đoàn Viên nhìn hắn: “Ngươi không phải muốn ăn sao?”
Một cái sủi cảo hoa hòe thôi, kích động như vậy làm gì?
“Được, ta chờ!” Kỷ Trường An gật gật đầu, đang muốn rời đi, liền nghe thấy Tống Đoàn Viên gọi hắn.
“Ngươi hái hoa hoè đi, chẳng lẽ bắt ta trèo lên hái?” Tống Đoàn Viên chỉ chỉ cây hòe kia, “Ta nói cho ngươi biết, thức ăn chú ý là tâm ý, thiệt tình làm nhất định sẽ ngon, ngươi muốn ăn sủi cảo này, tốt nhất tự mình lên cây hái đi, làm như vậy sủi cảo hoa hòe mới ăn ngon nhất!”
“Hoa hòe này ăn rất ngon, đáng tiếc chúng ta quá nhỏ, không hái được! Nếu có thể tự mình trèo lên cây hái, làm sủi cảo là ngon nhất!” Kỷ Trường An bừng tỉnh một chút, những lời này, 20 năm trước, cô bé kia cũng nói qua!
“Có muốn ăn hay không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An cười cười, hai chân chống một cái, người thế nhưng bay lên không nhảy tới trên cây hòe, vừa lúc dừng ở chạc cây lớn nhất thô nhất, cánh tay mảnh khảnh vươn ra, bắt được hoa hòe thơm ngào ngạt vào trong tay.
Kỷ Trường An ngậm hoa hòe ở trong miệng, hoa hòe kia thơm thơm ngọt ngọt, đúng hương vị mùa xuân.
Tống Đoàn Viên nâng đầu, nhìn nam nhân.
Ở dưới ánh mặt trời buổi sáng ngày xuân, Kỷ Trường An ngồi trên chạc cây, tận tình ăn hoa hoè, ngẫu nhiên có chút nghịch ngợm nhìn về phía Tống Đoàn Viên.
“Uy, ngươi ăn no rồi thì không cần ăn sủi cảo nữa đi?” Tống Đoàn Viên không nghĩ tới vấn đề chính mình đề ra căn bản không có làm khó được Kỷ Trường An, còn chọc cho chính mình không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, vì thế tức giận hỏi.
Kỷ Trường An nhìn nàng cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi muốn nếm thử không?”
Tống Đoàn Viên mới không muốn!
Kỷ Trường An lập tức bay xuống mặt đất, không đợi Tống Đoàn Viên kịp phản ứng đã kéo tay nàng, đỡ eo nàng, lại bay lên cây.
“Ngươi……” Tống Đoàn Viên kinh hô một tiếng, ngồi ở trên chạc cây, sợ tới mức không dám động.
Kỷ Trường An hái hoa hoè cho nàng.
Tống Đoàn Viên không muốn ăn, chỉ nghĩ đi xuống.
Nàng sợ chết, muốn quý trọng thân thể này, tuy rằng tuổi không trẻ, nhưng tốt xấu gì cũng khỏe mạnh.
Trong tay Kỷ Trường An ôm hoa hoè, một bộ dáng Tống Đoàn Viên không ăn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tống Đoàn Viên tức giận đến không được, Kỷ công tử này nhàn rỗi không có chuyện gì sao, luôn thích chọc nàng như vậy!
Tống Đoàn Viên một bên trợn trắng mắt một bên lấy một bông đặt vào trong miệng, muốn làm bộ thờ ơ, nhưng hương vị hoa hoè kia thơm ngọt làm nàng muốn ngừng mà không được.
Lần này, không cần Kỷ Trường An hái cho nàng, bản thân Tống Đoàn Viên cũng tự hái mấy chuỗi, giữ trong lòng bàn tay, tích cóp tràn đầy một vòng, tất cả đều nhét vào trong miệng.
Cảm giác đẫy đà thỏa mãn lập tức đánh sâu vào.
Tống Đoàn Viên nhớ rõ khi còn nhỏ, nàng thích nhất là ăn hoa hoè, sau khi rời khỏi quê hương, sinh bệnh nằm viện, mấy thứ này liền rất ít được ăn.
Kỷ Trường An nhìn khuôn mặt nhỏ hơi hơi đẫy đà của Tống Đoàn Viên, không nhịn được ngoắc ngoắc môi, đột nhiên vươn tay tới.
Tống Đoàn Viên chỉ lo thưởng thức hoa hoè thơm ngọt, đột nhiên có bàn tay vươn tới, đến bên môi nàng, ôn nhu mà giúp nàng lau đi tàn hoa dính nơi cánh môi.