Tống Song Hỉ thật vất vả đời này mới sống được, nếu lại xảy ra việc gì, Tống Đoàn Viên tuyệt đối không để yên cho Vương gia!
Tống Đoàn Viên hạ quyết tâm muốn đuổi một nhà Vương Lý Thị rời đi.
Vương Vạn Lâm chống quải trượng từ trong phòng ra tới nói: “Nương, chúng ta đi thôi, đừng thêm phiền toái cho Tống đại nương!”
Vương Lý Thị chạy nhanh tiến lên, kéo kéo ống tay áo Vương Vạn Lâm: “Nơi này ăn ngon ở tốt, còn có người nhìn bệnh, chúng ta vì sao phải đi?”
Vương Vạn Lâm nhíu mày, lại lần nữa thấp giọng nói: “Nương, chúng ta đi thôi!”
“Ta không đi, ta không đi, ta còn muốn ăn mật ong!” Vương Vạn Hào lại lăn lộn lên, chạy đến chỗ mật ong.
Tống Phúc Quý nhìn qua, biết Tống Đoàn Viên cần dùng chỗ mật ong kia, chạy nhanh tiến đến ôm lấy.
Vương Vạn Hào liền tay đấm chân đá đối với Tống Phúc Quý: “Ngươi cái đồ vô dụng này, nương ta nói, ngươi chính là cái đồ vô dụng, không nhờ đệ đệ ngươi đọc sách tốt, không nhờ đệ đệ ngươi có bản lĩnh, thì tỷ tỷ của ta gả cho ngươi xem như thiệt thòi lớn!”
Sắc mặt Tống Phúc Quý lập tức trắng xanh.
Vương Lý Thị cũng đầy mặt xấu hổ, chạy nhanh tiến lên kéo lấy Vương Vạn Hào: “Đứa trẻ không hiểu chuyện, Phúc Quý, ngươi đừng chấp nhặt với trẻ con!”
Tống Phúc Quý ôm tổ ong, cười lạnh một tiếng: “Nếu thật sự chỉ là lời trẻ con nói, ta cũng không ngại, nhạc mẫu, ta không có bản lĩnh, trước kia ta đối xử với Ngọc Lan cũng không tốt, nhưng từ nay về sau sẽ không, nhạc mẫu đi thong thả đi!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tống Phúc Quý luôn luôn chất phát, thành thật chịu người ức hiếp, thế nhưng lại nói ra lời này với Vương Lý Thị, nàng không nhịn được cười cười, đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Được lắm, chỉ cần về sau không làm đầu gỗ là được!
Vương Lý Thị còn muốn nói thêm nữa, nhưng Vương Vạn Lâm đã cõng tay nải ra tới, hắn đi đến trước mặt Tống Đoàn Viên nói: “Tống đại nương, đã cho ngài thêm phiền toái, tiền dược và tiền cơm mấy ngày nay, ta đã viết giấy nợ, đây là giấy nợ thật, về sau nếu ta có tiền, nhất định sẽ trả lại!”
Vương Vạn Lâm cầm một tờ giấy nợ đưa cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cầm tới nhìn thoáng qua, “Đây chỉ là tiền ăn và chữa bệnh, nếu Song Hỉ xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ kỹ, ta muốn Vương Vạn Hào bồi mệnh!”
Vương Vạn Hào ban đầu vẫn còn làm ầm ĩ, vẫn luôn đánh người Vương Lý Thị, nghe được lời này đột nhiên giật mình, không dám động, hắn lén lút chuyển mắt nhìn về phía Tống Song Hỉ, liền thấy sắc mặt Tống Song Hỉ tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, người đã không còn thanh tỉnh, mà khuôn mặt Tống Đoàn Viên hung dữ như Diêm La, hắn ôm eo Vương Lý Thị, chạy nhanh vùi đầu vào, không dám nói tiếp nữa.
Vương Vạn Lâm lo lắng nhìn thoáng qua Tống Song Hỉ, gật gật đầu, đi trước ra khỏi cửa Tống gia.
Vương Lý Thị thấy Tống Song Hỉ như vậy, cũng sợ hãi, chạy nhanh đi vào trong phòng thu dọn xiêm y, vốn dĩ trộm giấu một ít đậu phộng cũng không dám lấy, chạy nhanh mang theo Vương Vạn Hào rời đi.
“Song Hỉ, Song Hỉ, muội sao rồi?” Tống Phúc Quý buông mật ong xuống, chạy nhanh tiến lên, giúp đỡ Tống Đoàn Viên đỡ Tống Song Hỉ dậy.
Tống Song Hỉ chậm rãi mở mắt, hướng tới Tống Phúc Quý nhếch miệng cười, “Đại ca, muội không có việc gì, vừa rồi muội giả vờ giống chứ?”
Tống Phúc Quý sau đó mới thở ra một hơi.
Tống Đoàn Viên thấy Tống Song Hỉ không hôn mê, cũng thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Con gái, sao con làm ta sợ như vậy chứ?”
Vừa rồi, nhìn Tống Song Hỉ nhắm chặt hai mắt, trong lòng Tống Đoàn Viên thập phần khẩn trương, chỉ sợ sự tình kiếp trước lại phát sinh.
Nhưng Tống Song Hỉ nói xong, lại nhắm hai mắt lại, gọi cũng không tỉnh!