Vương Ngọc Lan nghe thấy Tống Đoàn Viên muốn đuổi Vương Lý Thị đi, nàng căn bản là không dám ra cửa, sợ Vương Lý Thị khó xử nàng, hiện giờ nhìn thấy Vương Lý Thị đi rồi, nàng sau đó mới ra tới, vừa thấy bộ dáng Tống Song Hỉ, trong lòng nàng đựng đầy áy náy, chạy nhanh tiến lên đỡ lấy Tống Song Hỉ, mấy người hợp lực nâng Tống Song Hỉ đến giường đất trong phòng.
Tống Đoàn Viên kiểm tra mắt Tống Song Hỉ, cũng may, đồng tử không tán, nhưng đập đầu, chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ, cho nên vẫn cần quan sát thêm, nếu đêm nay Tống Song Hỉ không tỉnh lại, vậy rất khó nói.
Tống Đoàn Viên sau đó mới biết được chỗ tốt của việc biết bắt mạch.
Ở hiện đại, nàng học chính là Tây y, có các loại dụng cụ trợ giúp, đây là cổ đại, không có dụng cụ, nếu là Hách thần y thì có thể bắt mạch biết bệnh tình sâu cạn.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Tống Đoàn Viên vẫn lấy ra các loại dược hiện có, úc kim, tô ngạnh, hoa hồng còn khuyết thiếu một vị đuôi đương quy.
Đuôi đương quy có thể giúp lưu thông máu, tiêu trừ cục máu đông, sưng đau, là bộ phận quan trọng nhất trong phương thuốc này.
Tống Phúc Quý thấy Tống Đoàn Viên nhíu mày, lập tức hỏi: “Nương, làm sao vậy?”
“Thiếu đuôi đương quy!” Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng Tống Song Hỉ, vẫn lo lắng, vì đảm bảo, nàng vẫn sai Tống Phúc Quý đi đến chỗ lang trung thôn bên kia.
Tống Phúc Quý vội vàng ra cửa.
Vương Ngọc Lan ở một bên nhìn, tay chân cũng không biết thả đi đâu.
Nếu Tống Song Hỉ có bất trắc gì, nàng phải làm sao bây giờ?
Bên trong trong phòng, Tiếu Tiếu cũng ôm em gái, không ngừng rướn đầu nhìn về bên này.
Trong chốc lát sau, em bé khóc lên.
“Được rồi, con cũng đừng đứng ở đây nữa, cũng không phải lỗi của con, lúc trước là ta cho người nhà mẹ đẻ con tiến vào, mới rước lấy tai họa này!” Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, nàng muốn người một nhà hòa thuận, mới ra tay cứu Vương Vạn Lâm, lại không có nghĩ đến rước lấy tai họa lớn như vậy.
Vương Ngọc Lan sợ con gái khóc nháo ảnh hưởng tới Tống Song Hỉ, chạy nhanh vào phòng, từ trong lòng ngực Tống Tiếu Tiếu tiếp nhận em bé, cho em bé bú sữa.
Em bé lập tức liền không khóc nữa.
Tống Đoàn Viên nắm tay Tống Song Hỉ, thấp giọng nói: “Song Hỉ, con nhất định phải không có việc gì, bằng không ta sẽ thực áy náy!”
Đôi mắt Tống Song Hỉ động đậy một chút.
Tống Song Hỉ làm một giấc mộng, mơ thấy nàng xung hỉ thất bại bị Trần gia bán đi, lần này là bán cho Thủy lão gia làm tiểu thiếp, Thủy lão gia kia nhào lên người nàng, nàng sợ tới mức thét chói tai.
“Song Hỉ, Song Hỉ!” Rất xa, một âm thanh đang gọi nàng, Tống Song Hỉ vội vàng đẩy Thủy lão nhân chạy ra ngoài, nàng nhảy vào trong một mảnh bóng tối, nàng không biết chính mình đang đi nơi nào, chỉ có thể không ngừng chạy vội, muốn tránh thoát, tránh thoát!
Tống Phúc Quý rốt cuộc cũng lấy được đuôi đương quy về, Tống Đoàn Viên nấu dược, nhưng nấu dược phải mất ba mươi phút, thật sự là quá chậm, nhìn Tống Song Hỉ ra mồ hôi cả người, trong lòng Tống Đoàn Viên càng ngày càng khẩn trương.
Dược rốt cuộc đã nấu xong, đặt ở trong nước giếng để nguội bớt, sau đó chạy nhanh dùng muỗng nhỏ một chút một chút đút cho Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ một chút một chút nuốt xuống, chậm rãi tựa hồ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dược rốt cuộc cũng đã uống xong, Tống Đoàn Viên xoa xoa khóe miệng cho Tống Song Hỉ, lại lần nữa gắt gao nắm lấy tay nàng.
Song Hỉ nhất định không thể có việc gì!
Tống Phúc Quý ở bên cạnh nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tống Đoàn Viên, trong nội tâm cũng tự trách.
Vốn dĩ trong nhà đang sống yên ổn, vì sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?