“Nương, nương thật lợi hại, thế nhưng đã đánh được xe!” Tống Phúc Quý sùng bái nhìn Tống Đoàn Viên.
“Không khó!” Tống Đoàn Viên nhấp miệng, nén cười, trong lòng lại rất có cảm giác thành tựu.
Ở hiện đại, nàng đã rất muốn lái xe, muốn thể nghiệm cảm giác bay nhanh, nhưng thân mình nàng không cho phép, hiện giờ nàng có thể đánh xe, chạy băng băng trên đồng ruộng, cũng thực sảng khoái!
Thấy Tống Đoàn Viên thật sự đánh được xe, các nam nhân Tống gia thôn không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: “Tống bà tử này thật là có bản lĩnh!”
“Tống bà tử vẫn luôn có bản lĩnh, bằng không đã không nhỏ tuổi mà câu dẫn được Tống tú tài!”
“Đúng vậy, Tống tú tài ở trong thôn chúng ta chính là nhất đẳng!”
“Nghe nói năm đó Tống trưởng thôn không muốn việc hôn nhân này, Tống bà tử là lưu đày tới, ai biết trước kia đã làm chuyện gì!”
“Việc này đều đã qua bao nhiêu năm, nói lại làm gì? Trong trấn Thanh Sơn chúng ta, còn ít người lưu đày tới sao?”
……
Mọi người thảo luận, đều không nhịn được nhớ tới chuyện cũ năm đó.
Lúc ấy Tống tú tài giống như trúng tà, một hai phải cưới Tống Đoàn Viên khi đó mới mười ba tuổi, không màng người cha trưởng thôn phản đối, sau này, Tống tú tài khảo vài lần đều không trúng, còn bị Tống bà tử oán trách, tài hoa liền mai một ở trong Tống gia thôn nho nhỏ này. Vì việc này, trưởng thôn sau khi không làm trưởng thôn nữa liền đoạn tuyệt quan hệ cùng Tống tú tài, trực tiếp dọn đến sau núi ở, rất ít đi đến trong thôn.
Trong lúc này, Tống Đoàn Viên đã cưỡi xe nhẹ đi đường quen, con ngựa ở trong tay nàng thực nghe lời, ngẫu nhiên còn quay đầu muốn cỏ khô trong tay Tống Đoàn Viên.
Tống Phúc Quý nhìn, có chút hâm mộ, thấp giọng nói: “Nương, hay là để con thử xem?”
Tống Đoàn Viên đương nhiên cao hứng, nàng đang ngóng trông bản thân Tống Phúc Quý nói ra, như vậy hắn mới có tính chủ động, mà không phải nàng đi buộc hắn.
Tống Phúc Quý rốt cuộc lại lần nữa cầm dây cương, lúc này hắn không có khẩn trương giống lần trước, mà là học bộ dáng Tống Đoàn Viên, vươn tay tới, sờ sờ bờm con ngựa.
Con ngựa được Tống Đoàn Viên dỗ đến dịu ngoan, cũng không có lại phát giận.
Tống Phúc Quý chậm rãi có can đảm, sau đó nhẹ nhàng kéo dây cương, con ngựa kia rốt cuộc cho mặt mũi, lộc cộc đi lên.
Trên mặt Tống Phúc Quý đựng đầy hạnh phúc, hóa ra đây là cảm giác đánh xe, thật là quá thần kỳ, hắn ngồi trên xe, nhìn cảnh vật phảng phất đi về phía sau, loại cảm giác chính mình khống chế này không giống với khi ngồi phía sau.
Tống Phúc Quý có chút hưng phấn, chuyển mắt nhìn Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên hướng tới hắn gật gật đầu.
Tống Phúc Quý vươn roi tới, nhẹ nhàng gõ xe, con ngựa cũng chuyển đầu.
Tống Phúc Quý không nhịn được kêu to lên, “Nương, nương thấy không, con đánh xe được rồi!”
Tống Đoàn Viên dặn dò: “Đừng đắc ý vênh váo, vẫn cần phải chú ý đường đi!”
Tống Phúc Quý vội vàng gật đầu, thu hồi sự hưng phấn quá mức, nắm chặt dây cương.
Tống Phúc Quý đánh xe ngựa chuyển động một vòng ở trên đê đập, đưa tới ánh mắt hâm mộ của người trong thôn.
“Phúc Quý đánh xe giỏi lắm!” Một nam nhân hô.
“Phúc Quý, có bản lĩnh!” Đám phụ nhân vui cười nói.
Tống Phúc Quý đỏ mặt, hướng tới người trong thôn gật gật đầu, chạy nhanh lại xoay trở về.
Hai người Tống gia đều đã học được đánh xe, Tống Đoàn Viên tự nhiên phải cảm tạ Ngưu đại bá, tặng Ngưu đại bá hai cân thịt, khiến cho Ngưu đại bá cười tủm tỉm rời đi.
“Nương, con luyện thêm mấy ngày, có cơ hội con sẽ mang nương đi thị trấn!” Tống Phúc Quý đầy mặt hưng phấn, “Ngồi xe ngựa to nhà ta!”
“Ba ngày sau sẽ đến ngày Phúc Tin được nghỉ, như vậy đi, nếu thân mình Song Hỉ khôi phục đến không sai biệt lắm, chúng ta liền đều đi thị trấn chơi một vòng, chạng vạng đón nhị đệ và tiểu đệ con trở về!” Tống Đoàn Viên nói.