Tống Phúc Quý sửng sốt một chút: “Chúng ta là……”
“Ngọc Lan, Điềm Điềm, còn có Song Hỉ, Tiếu Tiếu, cả nhà chúng ta!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút: “Nương Tiếu Tiếu và đứa nhỏ cũng đi?”
“Ngọc Lan thời gian ở cữ vẫn luôn ở nhà, hiện giờ thời tiết tốt, Điềm Điềm cũng có thể đi ra ngoài một chút, con mấy ngày tới không phải đều ở nhà sao, chỉnh sửa lại cái xe cho chắn gió tốt một chút là được, chúng ta qua mấy ngày nữa cùng đi thị trấn nhìn một cái.”
Tống Phúc Quý lo lắng sự tình Tống Song Hỉ, mấy ngày nay đều nghỉ ở nhà.
Tống Phúc Quý nghĩ nghĩ nói: “Nương, vẫn nên để Tiếu Tiếu và Song Hỉ đi thôi, nương Tiếu Tiếu thì thôi, lúc trở về cũng nhiều người, xe ngựa không chở nổi!”
“Không chở nổi thì để cho đệ đệ của con ngồi xe bò của Ngưu đại bá trở về!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý thấy Tống Đoàn Viên đã hạ quyết tâm, cũng chỉ đành vâng lời.
Vương Ngọc Lan nghe nói ba ngày sau Tống Đoàn Viên muốn mang theo nàng đi thị trấn, nàng sửng sốt một chút, có chút không dám tin tưởng, trong lòng vui mừng, nháy mắt lại có chút phát sầu, con gái còn quá nhỏ……
“Cha đứa nhỏ, bằng không ta liền không đi, nhà còn có gà con, ta chiếu cố Điềm Điềm và gà con!” Vương Ngọc Lan nói.
“Ta cũng nói như vậy, nhưng nương nói, nhất định phải cho ngươi đi, nói là ngươi ở nhà trông con không dễ dàng, muốn ngươi đi ra ngoài một chút, cũng mang theo Điềm Điềm đi trông thấy việc đời!” Tống Phúc Quý nói.
Trong lòng Vương Ngọc Lan ấm áp, nàng cúi đầu nhìn con gái đang múa may cái tay nhỏ trong lòng ngực chính mình, thấp giọng nói: “Điềm Điềm còn nhỏ như vậy đã có thể đi thị trấn, đứa nhỏ này có phúc!”
Vương Ngọc Lan lớn như vậy cũng chưa từng đi đến thị trấn, nàng nghe nói thị trấn có rất nhiều nhà cao, có rất nhiều người, còn có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.
Vô số lần ở trong mộng, Vương Ngọc Lan đều tưởng tượng bộ dáng của thị trấn, nhưng không tưởng tượng ra.
Hiện giờ, nàng rốt cuộc có thể đi thị trấn nhìn một cái sao?
Ban đêm, Vương Ngọc Lan kích động đến không ngủ được, nàng xoay người lại, nhìn Tống Phúc Quý một cái, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này thật ngọt ngào, dù cho nàng hiện tại có chết cũng không lỗ!
Vương Ngọc Lan vẫn luôn ở trong kích động ngọt ngào, nhưng Tống Song Hỉ lại gặp ác mộng, trong mộng nàng luôn mơ thấy Thủy lão nhân chồm tới, nàng lập tức bị doạ tỉnh, đầu liền đau đến ong ong.
Tống Đoàn Viên bị tiếng gào của Tống Song Hỉ làm cho tỉnh giấc, nàng chạy nhanh đứng dậy, châm ngọn nến, đè lại cánh tay Tống Song Hỉ đang bị dọa đến hoảng loạn.
Toàn thân Tống Song Hỉ là mồ hôi, tay nắm chặt chẽ, tròng mắt nhanh chóng loạn chuyển, vừa thấy chính là đang gặp ác mộng.
“Song Hỉ, Song Hỉ!” Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên đánh thức Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ bừng tỉnh, nương ánh nến thấy rõ là Tống Đoàn Viên, lập tức tiến lên ôm lấy nàng, “Nương, Nương, con sợ hãi, con sợ hãi!”
Tống Đoàn Viên nhẹ nhàng vỗ về sống lưng gầy gò của con gái, thấp giọng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, con yên tâm, về sau ta không chuẩn người Vương gia lại tới cửa, đặc biệt là tiểu tử Vương Vạn Hào kia, thấy một lần đánh hắn một lần!”
Tống Song Hỉ nghe xong lời này, thân mình căng chặt lập tức thả lỏng, nàng thấp giọng nói: “Nương, nương đối với con thật tốt…… Con tin tưởng tình cảnh trong mộng sẽ không phát sinh!”
Tống Đoàn Viên hỏi: “Con gặp ác mộng gì?”
Tống Song Hỉ do dự một chút, thân mình hơi hơi run rẩy.
“Được được được, không nghĩ nói liền không nói!” Tống Đoàn Viên nói, vỗ vỗ sống lưng Tống Song Hỉ.
“Con mơ thấy tiểu tử Trần gia kia chết, con xung hỉ không thành công, Trần gia liền bán con cho Thủy gia, Thủy lão gia hắn……” Tống Song Hỉ trướng đỏ mặt, nàng là một cô nương, thật sự không nên làm loại giấc mộng mất mặt này, nhưng khuôn mặt dữ tợn của Thủy lão gia trong giấc mộng quá chân thật, cảm giác khủng bố cũng quá chân thật, phảng phất thật sự như đã từng trải qua……