Tống Đoàn Viên không cần quay đầu cũng biết kẻ miệng độc kia là ai!
Hách Ly Cung!
Tống Đoàn Viên cắn răng đẩy Hách Ly Cung ra.
“Muốn ăn ta mua cho ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta một việc!” Hách Ly Cung nói.
“Không ăn!” Tống Đoàn Viên không nghĩ để ý đến hắn, ai bảo hắn nói nàng là lợn. Hách Ly Cung lại giống như thuốc cao bôi trên da chó dính ở phía sau, “Bánh kem kia ta đã ăn qua, ăn mấy ngày có hơi chút ngán đến hoảng, cũng đích xác rất béo, ta nói chính là sự thật!”
Tống Đoàn Viên không nghĩ để ý tới hắn, tiến lên hỏi mấy đứa con: “Ăn no chưa? Ăn no chúng ta lại đi dạo sau đó về nhà!”
Hách Ly Cung thấy Tống Đoàn Viên thật sự giận, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn ngươi một cái xem, ngươi chính là người qua cầu rút ván, khi ngươi cầu ta đi cứu Song Hỉ nhà ngươi, cũng không phải là thái độ này! Hơn nữa ngươi không nghĩ học bắt mạch sao? Kỳ thật ta còn có một đại chiêu chưa nói cho ngươi!”
Đám người Tống Phúc Quý và Vương Ngọc Lan tất cả đều nhìn Hách Ly Cung và Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cảm thấy xấu hổ, nàng như thế nào cũng là trưởng bối, bị một nam nhân trẻ tuổi quấn lấy, nàng thật là không còn mặt mũi, chỉ đành nói: “Phúc Quý, con mang theo mọi người đi trước đón hai đệ đệ của con đi, ta nói chuyện với Hách công tử một chút!”
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời, đóng gói chỗ điểm tâm trên bàn chưa ăn hết lại, mấy người đi đến thư viện trước.
Tống Phúc Quý sợ con ngựa hoảng hốt sẽ gây thương tổn cho người đi đường, cho nên để xe ngựa ở trong nhà, mấy người đi bộ đến thư viện Chín.
Thư viện Chín ở vị trí phía trước thư viện Bạch Vân.
Mấy người tới cửa thư viện, vừa lúc đụng tới Tống Phúc Truyền đi ra.
Tống Phúc Truyền vẫn mặc một thân áo dài cũ, trong tay ôm một chồng sách thật dày.
“Tiểu đệ!” Tống Song Hỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tống Phúc Truyền, chạy nhanh hô một tiếng.
Tống Phúc Truyền nghe được liền ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy người Tống gia, hắn không nhịn được sửng sốt, chạy nhanh tiến lên hỏi: “Sao mọi người tới đây? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Nương đâu?”
Tống Phúc Quý vội nói: “Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, chúng ta là tới thị trấn chơi, trong nhà vẫn ổn, không có đại sự gì! Nương ở phía sau nói chuyện cùng Hách công tử!”
Nghe Tống Phúc Quý giải thích, Tống Phúc Truyền sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tống Song Hỉ đã tiến lên, giúp Tống Phúc Truyền ôm nửa chồng sách, không nhịn được ngước mắt hỏi: “Phúc Truyền, đây đều là sách đệ muốn đọc sao?”
Tống Phúc Truyền nhìn thoáng qua nói: “Đệ nhận việc chép sách, đây đều là sách đệ cần sao chép, một phương diện có thể luyện chữ đọc sách, một phương diện cũng có thể kiếm chút ngân lượng, tỷ nhìn xem, sao chép số sách này có thể kiếm được 30 văn! Không tính bút mực!”
Tống Song Hỉ liếc mắt nhìn một cái, một chồng dầy như vậy, cần viết tới khi nào? Mới 30 văn?
“Để tỷ nhìn tay đệ!” Tống Song Hỉ nắm tay Tống Phúc Truyền lên xem xét, địa phương cầm bút đích xác có một tầng kén.
“Không có việc gì, tỷ, đệ thích chép sách viết chữ, lúc rảnh rỗi đệ còn đi trà lâu nghe người ta kể chuyện, sửa sang lại bán cho hiệu sách, còn kiếm lời một ít bạc!” Tống Phúc Truyền cười, biểu tình thực thỏa mãn.
Hiện giờ sinh hoạt so với những ngày ở cửa hàng đậu phụ đã là ở trên trời!
“Song Hỉ, muội đưa Phúc Truyền về nhà cất sách, ta và đại tẩu muội mang theo bọn nhỏ đi đón lão nhị.” Tống Phúc Quý nói. Bởi vì sách trong tay Tống Phúc Truyền thật sự là quá nặng.
Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời, ôm sách, cùng Tống Phúc Truyền nói nói cười cười đi về nhà.
Lúc này, Hách Ly Cung đang thoải mái hào phóng ngồi ở trước mặt Tống Đoàn Viên, tiểu nhị kia chạy nhanh lại đưa lên một ấm trà.
“Có việc gì nói đi!” Tống Đoàn Viên nói.
“Là như thế này, Thiên Thành có một người bệnh, cha ta không có phương tiện đi, muốn ngươi đi một chuyến, tiền khám bệnh là 500 lượng, có làm hay không?” Hách Ly Cung hỏi.