Tống Song Hỉ cười nói: “Đệ nuôi tỷ? Tỷ sao có thể để đệ nuôi chứ, chính tỷ sẽ kiếm tiền!”
Tống Phúc Truyền thấp giọng nói: “Trước kia đệ ở cửa hàng đậu phụ, tỷ biết đệ phải nhịn đói, vài lần nhờ Ngưu đại bá đưa khoai lang cho đệ ăn, đệ biết kia đều là tỷ nhịn ăn, giấu cha mẹ có được, ân tình của tỷ đệ sẽ không quên!”
Tống Song Hỉ cười nói: “Tỷ thật sự không ăn hết nhiều như vậy, Ngưu đại bá cũng chỉ là tiện đường!”
Tống Phúc Truyền lắc đầu: “Trước kia, tỷ đối xử với đệ tốt hơn nương, chuyện này đệ đều biết, đệ đều nhớ kỹ!”
Tống Song Hỉ cười nói: “Hiện tại nương đã biến thành người tốt!”
Tống Phúc Truyền gật gật đầu: “Nhưng không có tỷ, đệ cũng không sống được đến hiện tại!”
Tống Song Hỉ hỏi: “Đệ còn oán hận nương sao?”
Tống Phúc Truyền không nói chuyện, hồi lâu mới lắc đầu: “Có lẽ sẽ không!”
Lúc này Tống Phúc Quý đã tới cửa thư viện Bạch Vân.
Vương Ngọc Lan vội vàng kéo con gái Tống Phúc Quý đang bế trước mặt, nói: “Đây là cửa thư viện, đều là người đọc sách, ngươi vẫn nên đưa con cho ta đi, miễn cho ngươi bị người khác chê cười!”
“Chê cười cái gì?” Tống Phúc Quý không cho là đúng, “Không tin ngươi chờ lão nhị ra tới, ngươi xem lão nhị có chê cười ta không!”
Vương Ngọc Lan một hai phải ôm con lại đây, nhưng Tống Phúc Quý lại không chịu, hai người đang tranh nhau, liền thấy Tống Phúc Tin đầy mặt tươi cười từ trong thư viện đi ra.
“Thúc thúc, thúc thúc!” Tống Tiếu Tiếu không nhịn được lớn tiếng kêu lên.
Tống Phúc Tin nhìn thấy Tống Tiếu Tiếu, cũng thập phần kinh ngạc, cõng sách chạy nhanh qua: “Đại ca, đại tẩu, sao hai người lại tới đây? Nương đâu?”
Tống Phúc Quý chỉ đành nhắc lại những lời vừa rồi nói cho Tống Phúc Truyền, cho Tống Phúc Tin nghe.
Tống Phúc Tin vui mừng nói: “Vậy chúng ta nhanh về nhà nhìn một cái, xem xe ngựa to mà nương mua!”
Tống Phúc Quý gật gật đầu, đang muốn đi, liền thấy một đám người vây quanh một học sinh ở cửa thư viện, học sinh kia ra tới, cõng hành lý, đầy mặt uể oải.
Tống Phúc Tin nhìn học sinh kia, sắc mặt biến đổi.
Tống Phúc Quý hỏi: “Lão nhị, đệ nhận thức người kia sao? Người kia làm sao vậy?”
Tống Phúc Tin trầm giọng nói: “Hắn đã bị thư viện khai trừ!”
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút: “Khai trừ? Đã sắp tham gia khoa cử, bị khai trừ không phải sẽ chậm trễ việc đọc sách sao?”
“Hắn sang năm không thể tham gia khoa cử, bởi vì triều đình hủy bỏ đãi ngộ Lẫm sinh của hắn!” Tống Phúc Tin tiếp tục nói.
Tống Phúc Quý càng thêm không hiểu, triều đình vì sao lại hủy bỏ thân phận Lẫm sinh của học sinh này, người ta thật vất vả, cực cực khổ khổ mới thi đậu.
“Đại ca, chuyện này trở về lại nói, hiện tại chúng ta mau đi thôi!” Tống Phúc Tin nói, đang muốn cùng Tống Phúc Quý rời đi, học sinh kia bỗng nhiên liền đi đến chỗ Tống Phúc Tin.
“Tống Phúc Tin, ngươi hãm hại ta?” Học sinh kia ném hành lý xuống mặt đất, tiến lên muốn đánh Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Quý vội vàng giao con gái trong lòng ngực cho Vương Ngọc Lan, tiến lên bắt được nắm tay của người nọ, trừng mắt hổ, trầm giọng hô: “Ngươi làm gì? Ngươi cũng dám đánh đệ đệ của ta? Đệ đệ ta đã làm gì ngươi?”
Tống phúc Tin được Tống Phúc Quý che trở trước mặt, trong lòng ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, người đại ca này của hắn là uất ức hèn nhát nhất, khi còn nhỏ người khác ức hiếp hắn, Tống Phúc Quý chưa từng có xuất thủ, cho nên Tống Phúc Tin cũng xem thường hắn. Hiện giờ Tống Phúc Quý giống như một đại ca, chân chân thật thật che chở hắn, điều này làm cho Tống Phúc Tin cảm nhận được tình thân huynh đệ.
“Đại ca, để đệ nói với hắn!” Tống Phúc Tin tiến lên nói, hắn đứng ở bên cạnh Tống Phúc Quý, dựng thẳng sống lưng, thần sắc lạnh băng, “Lưu Chiếm Minh, chuyện của ngươi không quan hệ đến ta, là chính ngươi không giữ mình trong sạch, chọc cho Hàn phu tử tức giận!”