Lưu Chiếm Minh kia trầm giọng hô: “Diệp Yên Nhiên kia không phải ngươi trêu chọc sao, thế nhưng ngươi lại toàn thân rút lui, còn ta thì……”
Tống Phúc Tin ngẩng đầu lên nhìn hắn, tự tin nói lời lẽ chính đáng, “Thanh giả tự thanh, nếu ngươi có thể giữ được chính mình, sao có thể khiến cho người ta chui vào chỗ trống, chuyện tới hiện giờ, đều là ngươi gieo gió gặt bão!”
Lưu Chiếm Minh còn muốn tiến lên, lại bị Tống Phúc Quý gắt gao nắm cánh tay, hắn tiến cũng không được thối cũng không xong, cuối cùng chỉ đành vẫy vẫy tay, tránh thoát kiềm chế của Tống Phúc Quý, nhưng vẫn thả lời tàn nhẫn: “Tống Phúc Tin, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lưu Chiếm nói xong, nhấc hành lý trên mặt đất xoay người rời đi.
Tống Phúc Quý xoay người hỏi: “Lão nhị, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Tống Phúc Tin tâm phiền ý loạn, hắn nhìn bóng dáng Lưu Chiếm Minh, nắm chặt đôi tay.
Nếu lúc ấy không phải nương hắn kịp thời ngăn lại, có lẽ cảnh hôm nay chính là hắn, vậy hắn khổ đọc mười mấy năm liền hoàn toàn uổng phí, còn có khát vọng của hắn……
“Đại ca, nương đâu? Đệ nhớ nương!” Tống Phúc Tin nói.
Tống Phúc Quý sửng sốt: “Lão nhị, ta đang hỏi đệ, rốt cuộc là chuyện như thế nào, đệ……”
“Lát nữa gặp nương lại nói!” Tống Phúc Tin nói, chạy nhanh lôi kéo Tống Phúc Quý rời khỏi thư viện Bạch Vân.
Người một nhà Tống gia rốt cuộc gặp nhau ở trong nhà.
Tống Đoàn Viên mua gạo, mì và trứng gà.
Hiện giờ mấy ngày nay Kỷ Trường An không ở thị trấn, vậy thuyết minh, nàng không cần ba ngày một chuyến chạy tới nơi này, cho nên nàng tính toán ở nhà chế dược, sống những ngày thanh nhàn.
“Nương!” Tống Phúc Tin nhìn thấy Tống Đoàn Viên, không nhịn được tiến lên kéo lấy vạt áo Tống Đoàn Viên, “Nương, cảm ơn nương!”
“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Phúc Tin đột nhiên làm nũng, khiến Tống Đoàn Viên có chút ăn không tiêu, rốt cuộc trong mấy huynh đệ Tống gia này, người có bộ dáng xuất sắc nhất vẫn là Tống Phúc Tin.
“Nương, nương còn nhớ Diệp Yên Nhiên không?” Tống Phúc Tin nói.
Tống Đoàn Viên gật đầu, nàng đương nhiên nhớ rõ.
“Sự tình giữa nàng và Lưu Chiếm Minh bị bại lộ, Hàn phu tử đã khai trừ Lưu Chiếm Minh rồi, hơn nữa thị trấn cũng hủy bỏ thân phận Lẫm sinh của Lưu Chiếm Minh, Lưu Chiếm Minh không thể tham gia khoa cử năm sau!” Tống Phúc Tin nói.
“Lưu Chiếm Minh là……” Tống Đoàn Viên nhất thời không nhớ rõ Lưu Chiếm Minh là ai.
“Lưu Chiếm Minh chính là một trong bốn người lúc ấy theo dõi con đi đến lớp học tư thục kia, sau này hắn lại ở cùng Diệp Yên Nhiên!” Lưu Phúc Tin nói.
Tống Đoàn Viên sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được Tống Phúc Tin hôm nay làm nũng với nàng, hóa ra là bởi vì chuyện này.
“Là chính con tự thông suốt, bằng không dù ta có nói rách cả miệng cũng vô dụng!” Tống Đoàn Viên nói, “Cho nên con nên cảm tạ chính con đã chịu đựng được dụ hoặc!”
Tống Phúc Tin vội vàng gật gật đầu: “Nương, nương không biết, hôm nay nhìn thấy Lưu Chiếm Minh cầm hành lý đi ra khỏi thư viện, trong lòng con bị đánh thật sâu vào, con thiếu chút nữa đã trở thành người kia!”
Tống Đoàn Viên vỗ vỗ bả vai Tống Phúc Tin, “Biết là tốt! Được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta nhanh về nhà đi!”
Tống Phúc Quý không nhịn được hỏi: “Nương, vị Hách công tử kia tìm nương có chuyện gì vậy?”
“Một ít việc vặt vãnh thôi, không có chuyện lớn gì!” Tống Đoàn Viên không muốn nói, về vấn đề y thuật, nàng không muốn bại lộ quá nhiều ở trước mặt bọn nhỏ.
Tống Phúc Quý cũng không hỏi nữa, người một nhà vui mừng đánh xe về nhà.
Trên đường trở về, Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền đều có hứng thú với việc đánh xe, Tống Phúc Quý ở bên cạnh hỗ trợ, ngẫu nhiên đổi tay, dọc theo đường đi hoan thanh tiếu ngữ về đến nhà.
Hách Ly Cung trở lại Hách phủ, vào phòng sách của Hách lão nhân, thấp giọng nói: “Cha, Tống Đoàn Viên không chịu đi Thiên Thành!”