Ánh mắt Hách lão nhân tối sầm lại, lạnh lùng ngoái đầu nhìn Hách Ly Cung: “Chính con nguyện ý đầu nhập vào Lương Vương cũng liền thôi đi, vì sao còn muốn dính dáng đến Tống Đoàn Viên?”
Hách Ly Cung nhíu mày: “Cha cũng biết y thuật của con, con thật sự không nắm chắc!”
Hách lão nhân tức giận đến không được: “Một khi đã như vậy, không có kim cương cũng đừng ôm đồ sứ!”
Hách Ly Cung thấp giọng nói: “Nhưng con đều là vì cha, Lương Vương phái người tới mời cha vài lần, cha đều cự tuyệt, hiện giờ Lương Vương đã nhận định cha đứng về phía Trình Vương, nếu Lương Vương tức giận, động thủ với chúng ta, vậy kế hoạch trước kia không phải hoàn toàn bị phế bỏ sao? Cha có thể không ra mặt, con và Tống Đoàn Viên ra mặt, cũng coi như là giữ mặt mũi cho Lương Vương, một chốc một lát, Lương Vương sẽ không động thủ!”
Hách lão nhân trầm giọng nói: “Mấy năm nay chúng ta kẹp ở giữa hai Vương gia cầu sinh tồn, những ngày như vậy còn muốn kéo dài tới khi nào?”
“Cha, cha ngẫm lại đi, chẳng lẽ cha không đi tìm Lam sư thúc nữa?” Hách Ly Cung nói, “Đắc tội với Lương Vương, đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt!”
“Lam Lẫm……” Hách lão nhân nói ra cái tên này, trong ánh mắt có cảm xúc khó tả.
20 năm qua, Lam Lẫm rốt cuộc đã mang theo đứa bé kia đi nơi nào?
Về đến nhà, Tống Song Hỉ còn muốn cán dầu, hiện giờ trong nhà nhiều con trai, một lát sau liền cán xong.
“Nếu đại ca, nhị ca, tiểu đệ mỗi ngày đều ở nhà thì tốt rồi, như vậy ta cũng có thể nhẹ nhàng!” Tống Song Hỉ nói.
Tống Phúc Truyền cố ý nói: “Vậy tỷ kiếm bạc cũng chia cho chúng ta một phần?”
Tống Song Hỉ trừng hắn: “Tưởng bở!”
Hai người ở trong sân cười đùa lên.
Tống Đoàn Viên ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm, buổi chiều trên đường trở về, thùng cá kia lại chết thêm hai con, Tống Đoàn Viên hiện giờ nhìn canh cá kia liền cảm thấy buồn nôn.
Nhưng những người khác của Tống gia thật sự thích uống canh cá, trong chốc lát một nồi to liền hết sạch, ngay cả Tống Tiếu Tiếu cũng căng đến nấc, ăn cơm no xong liền đi ở trên ngạch cửa phát ngốc.
Nhìn Tống Tiếu Tiếu phát ngốc, Tống Phúc Tin cố ý đi qua hỏi: “Tiếu Tiếu, mấy ngày thúc đi, cháu có chăm chỉ tập viết chữ hay không? Tới đây, thúc kiểm tra cháu một chút!”
Tống Tiếu Tiếu ngơ ngác quay đầu lại, bộ dáng no căng kia làm Tống Phúc Tin cười rộ lên.
“Con mèo nhỏ tham ăn, cháu không phải là thiếu ăn chứ?” Tống Phúc Tin không nhịn được điểm điểm trán Tống Tiếu Tiếu.
Tống Tiếu Tiếu phản ứng lại đây, ngượng ngùng xoa xoa khóe miệng, chạy nhanh đến trong phòng lấy bút than ra, ở trước cửa bậc thang viết chữ.
Tống Tiếu Tiếu viết chữ vừa đẹp vừa chuẩn xác, làm cho Tống Phúc Tin thập phần vừa lòng.
“Hôm nay ta dạy cho cháu đọc Kinh Thi, cháu học đọc và viết chính tả, biết không?” Tống Phúc Tin nói, lấy một quyển 《 Kinh Thi 》 ra, đưa tới trước mặt Tống Tiếu Tiếu, “Đây là cho cháu!”
Tống Tiếu Tiếu sửng sốt một chút, không dám tin tưởng mà tiếp nhận sách: “Thật sự cho cháu sao? Cháu cũng có sách?”
Ở trong mắt Tống Tiếu Tiếu, sách chính là thứ quý giá nhất trên thế giới này, trước kia nàng thường hay ghé vào trên ngạch cửa nhìn phòng Tống Phúc Tin, bởi vì Vương Ngọc Lan đã từng dặn dò nàng, ngàn vạn không thể tiến vào căn phòng kia, bên trong đều là bảo bối, cho nên Tống Tiếu Tiếu chưa bao giờ dám tự mình đi vào.
Hiện giờ nàng thế nhưng cũng có sách!
“Đúng vậy, cho cháu!” Tống Phúc Tin không nhịn được vươn tay tới, sờ sờ cái đầu nhỏ của Tống Tiếu Tiếu, “Kế tiếp cháu học quyển sách này, thơ trong quyển sách này đều rất hay!”
Tống Tiếu Tiếu gật gật đầu.
Vương Ngọc Lan đang rửa chén, nàng từ xa xa nhìn Tống Phúc Tin nói chuyện cùng Tống Tiếu Tiếu, trong lòng thập phần ấm áp, nàng dùng tạp dề xoa xoa tay, tiến lên nói: “Nhị thúc của Tiếu Tiếu, cảm ơn đệ, hiện giờ Tiếu Tiếu có thể nhận biết không ít chữ!”