Tống Phúc Tin xua xua tay: “Đại tẩu không cần khách khí, đại tẩu vất vả!”
Vương Ngọc Lan lại hỏi: “Nhị thúc có muốn tắm rửa thay xiêm y không?”
Từ lần trước, Tống Phúc Tin đã tự giặt quần áo, Vương Ngọc Lan nói giặt cho hắn, nhưng hắn không chịu.
“Không có, đệ đã tắm rửa giặt giũ ở thư viện, đỡ phải cõng đồ về!” Tống Phúc Tin nói cảm ơn.
Vương Ngọc Lan chỉ đành xoay người đi, nhìn Tống Phúc Tin kiên nhẫn dạy Tống Tiếu Tiếu như vậy, nàng tổng cảm thấy muốn báo đáp một chút.
Buổi tối, Vương Ngọc Lan bưng một chậu nước rửa chân đưa đến cửa cho Tống Phúc Tin, sau đó yên lặng rời đi.
Tống Phúc Tin nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Vương Ngọc Lan, trong nội tâm một trận cảm động.
Loại cảm động này là hắn chưa từng có qua.
Trước kia Vương Ngọc Lan giặt quần áo, đánh nước rửa chân cho hắn, hắn chỉ cảm thấy là việc đương nhiên, bởi vì hắn là hy vọng của toàn bộ Tống gia, về sau Tống gia thăng chức đều dựa vào hắn, hiện giờ hắn ở dưới sự giáo dục của Tống Đoàn Viên biết, bọn họ là người một nhà, Vương Ngọc Lan, Tống Phúc Quý đều là thân nhân của hắn, không phải nô bộc của hắn, bọn họ đối xử với hắn tốt, không chỉ là bởi vì hắn đọc sách giỏi!
Tống Phúc Tin tiến lên, bưng nước rửa chân tiến vào, thử nhiệt độ, độ ấm vừa đủ.
Tống Phúc Tin một bên ngâm chân một bên đọc sách, cảm thấy càng thêm có sức lực.
Đêm nay, Tống Đoàn Viên ngủ đến nửa đêm muốn thức dậy đi tiểu, liền mơ mơ màng màng mà cầm lấy kiện áo ngoài khoác lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Một bóng người chợt lóe bên ngoài rào tre.
Tống Đoàn Viên bị dọa cho giật mình, người lập tức liền thanh tỉnh.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia, tay chân lạnh lẽo.
Trước kia vẫn luôn có hắc ảnh ở bên ngoài, Tống Đoàn Viên vẫn luôn nghĩ là người của Thủy lão gia bên kia, hiện giờ nàng đã nhìn rõ ràng, là Chu chưởng quầy của cửa hàng đậu phụ, sống lưng Chu chưởng quầy có chút gù, cho nên dù không thấy rõ mặt, Tống Đoàn Viên cũng nhận ra hắn.
Chu chưởng quầy này không phải đã bị quan phủ bắt đi lưu đày sao? Sao lại về rồi?
Tống Đoàn Viên nhớ lại kiếp trước Chu chưởng quầy cấu kết sơn tặc rất tàn nhẫn độc ác, trước khi lên núi, còn giết chết một hộ gia đình trong thành phố, là hộ nào nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc ấy Tống Phúc Truyền cũng tham dự, cho nên mười năm sau, Tống Phúc Truyền vẫn luôn bị truy nã, có trở về một lần, nguyên chủ cũng không chịu cho hắn vào cửa, sau này, chính là gặp mặt ở pháp trường.
Tống Đoàn Viên ra mồ hôi lạnh, buổi tối gió xuân thổi qua, cả người lạnh lẽo.
Chu chưởng quầy vì sao lại xuất hiện ở cửa nhà nàng, chẳng lẽ hắn biết sự tình cửa hàng đậu phụ là nàng mật báo? Nàng lúc ấy tìm một tên khất cái truyền tin cho Trương nha dịch, nói không chừng Trương nha dịch đi tìm khất cái……
Tống Đoàn Viên càng nghĩ, trong lòng càng khẩn trương, nàng không thể nói chuyện này cho bọn nhỏ, rốt cuộc lão đại không đáng tin, lão nhị phải đọc sách, lão tam còn nhỏ, hơn nữa nàng sợ Tống Phúc Truyền lại gặp gỡ cùng Chu chưởng quầy.
Nhưng cứ mặc kệ như vậy cũng không phải là biện pháp.
Nói không chừng hôm nay Chu chưởng quầy tính toán động thủ, nhưng thấy người trong nhà đông nên không có động thủ nữa, chạng vạng ngày mai ba đứa con trai đều đi thị trấn, chỉ có mấy người phụ nhân ở nhà sẽ nguy hiểm!
Tống Đoàn Viên cũng không dám đi tiểu, chạy nhanh về phòng, càng nghĩ càng sợ.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên liền lấy lý do phải làm dược mới cho Tống Song Hỉ, muốn mấy người đi thị trấn ở.
“Nương, vì sao lại đi thị trấn ở?” Tống Phúc Quý sửng sốt một chút hỏi, “Trong đất đã sắp thu hoạch, con còn tính toán xin nghỉ mấy ngày ở nhà thu hoạch lúa mạch!”