“Sao có thể, cá của ngài ngay cả nước tuyết sơn đều có thể uống, sao có thể dễ dàng chết như vậy!” Tống Đoàn Viên ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Hiện giờ nàng còn muốn dựa vào Kỷ Trường An làm ra ống tiêm để cứu mạng, về phần sự tình cá, đi một bước xem một bước đi.
Ba người đang nói chuyện, Đại Sơn liền chạy lên lầu, trong tay ôm một hộp gỗ.
Kỷ Trường An nhận lấy hộp gỗ, liếc mắt nhìn Hách Ly Cung và Tống Đoàn Viên một cái.
Hách Ly Cung không nhịn được tiến lên, Tống Đoàn Viên lại ngồi yên không nhúc nhích.
Tống Đoàn Viên cảm thấy, Kỷ Trường An sao có thể làm ra được ống tiêm kia!
Kỷ Trường An chậm rãi từ trong hộp lấy ra một cái ống làm từ sắt đen, phía dưới là kim tiêm lóe sáng, hình dạng đích xác giống ống tiêm hiện đại như đúc.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, chậm rãi tiến lên.
Kỷ Trường An nhẹ nhàng dùng tay kéo một chỗ cùng loại với trục pít-tông, trục kia chậm rãi đi về phía trước, thế nhưng thật sự kéo ra được.
Ở đỉnh trục còn có lớp da màu đen.
Tống Đoàn Viên không nhịn được tiến lên nhìn thoáng qua.
Ống tiêm này tuy rằng không trong suốt, nhưng vẫn có công năng hút không khí, có thể giải quyết chứng tràn khí ngực của Lương Vương.
“Thế nào?” Hách Ly Cung vội vàng hỏi.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, nàng thấp giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Kỷ Trường An nhếch miệng cười: “Kỷ Trường An, trong nhà đứng hàng thứ mười một, ngươi cũng có thể gọi ta là kỷ Thập Nhất, nhưng ta thích ngươi gọi ta là Trường An hơn!”
Trường An cái đầu ngươi! Tống Đoàn Viên xoay người đẩy Hách Ly Cung đi ra ngoài, “Ta có lời muốn nói riêng cùng Kỷ công tử!”
Hách Ly Cung nháy mắt ủy khuất: “Ta cũng muốn nghe, có cái gì ta không thể nghe chứ?”
Tống Đoàn Viên đóng cửa lại: “Không thể nghe chính là không thể nghe!”
Hách Ly Cung tức giận đến không được.
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt đánh giá Kỷ Trường An một cái: “Sao ngươi lại biết ống tiêm này? Còn có khẩu quyết phép nhân, bánh sinh nhật……”
Kỷ Trường An cười nói: “Ta nói ta đã từng mơ thấy, ngươi có tin không?”
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Ngươi biết Trung Quốc không?”
Kỷ Trường An cười lắc đầu.
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Ngươi thật sự là mơ thấy ư?”
Kỷ Trường An gắt gao nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi có mơ thấy hay không?”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, có ý gì?
Kỷ Trường An đang muốn nói nữa, Hách Ly Cung ở bên ngoài đột nhiên bắt đầu gõ cửa: “Tống Đoàn Viên, không hay rồi, Lương Vương có nguy hiểm!”
Tống Đoàn Viên cầm ống tiêm Kỷ Trường An tự chế chạy nhanh xông ra ngoài.
Kỷ Trường An ngẩn ra, vươn tay tới muốn giữ chặt Tống Đoàn Viên, nhưng chỉ chạm qua được sợi chỉ áo, tựa như 20 năm trước……
Kỷ Trường An ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, nàng cần gì phải trộn lẫn đến nơi đây!
Lương Vương đột nhiên tức ngực thở không nổi, Hách Ly Cung vội vàng vọt vào, nhanh chóng châm huyệt vị trên người Lương Vương, nhưng căn bản không có tác dụng giảm bớt.
Tống Đoàn Viên chạy so với Hách Ly Cung chậm hơn, tiến vào chậm hơn một bước, nhanh chóng tiến lên, lấy ống chích ra.
Ngay khi Tống Đoàn Viên muốn cắm ống tiêm chói lọi kia vào ngực Lương Vương, một nam nhân mặc y phục đen tiến lên, một phen liền bắt được cánh tay Tống Đoàn Viên, hung tợn hỏi: “Ngươi định mưu sát Vương gia sao?”
“Ta là đang cứu Vương gia các ngươi!” Tống Đoàn Viên vội nói, mắt thấy Lương Vương hô hấp đã không thoải mái.
Chứng tràn khí mạn tính ở ngực chuyển biến xấu thành cấp tính.
Hách Ly Cung vội nói: “Nàng xác thực đang cứu Vương gia các ngươi, ngươi để nàng thử xem!”
Nam nhân áo đen nói: “Thử xem? Nếu Vương gia chúng ta có bất trắc gì……”
“Ngươi còn tiếp tục ngăn lại thì Vương gia các ngươi sẽ thật sự xảy ra chuyện!” Tống Đoàn Viên nói, ra hiệu cho Hách Ly Cung đẩy thị vệ áo đen ra, nàng nhanh chóng tiến lên, ghé vào trên người Lương Vương, giữ lại cánh tay Lương Vương, nhanh chóng tìm được vị trí, lập tức liền đâm xuống.