“Ta không có nhân cơ hội sờ ngươi, là ngươi khiêm tốn thỉnh giáo ta, ta cũng là tận tâm dậy ngươi một chút!” Tống Đoàn Viên trừng mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc Tống Phúc Truyền vẫn còn đây, Hách Ly Cung cũng thấy Tống Đoàn Viên hẳn là không có tâm tư này, cuối cùng chỉ phải ngậm bồ hòn, chính hắn sờ soạng một chút, cảm thụ, nhưng cảm thấy thật trừu tượng.
“Về sau ta dạy cho ngươi một chút về giải phẫu!” Tống Đoàn Viên nói, “Hiện tại chúng ta nghĩ biện pháp trị bệnh cho Lương Vương trước đi!”
Nếu cần phải chữa khỏi cho Lương Vương mới có thể rời đi, vậy chỉ có thể căng da đầu lên.
“Trị như thế nào?” Hách Ly Cung thấy Tống Đoàn Viên rốt cuộc chủ động, lập tức hỏi.
“Trị ngực!” Tống Đoàn Viên nói, “Ta tuy rằng không có trực tiếp khám, nhưng theo ta quan sát, chung quanh lồng ngực Lương Vương đều đau, thuyết minh bên trong lồng ngực tất cả đều là khí, phải dùng một ống tiêm đặc thù rút khí ra, chỉ là ống tiêm đặc thù này……”
Tống Đoàn Viên cảm thấy nói điều này đều là vô ích, cổ đại sao có thể có ống tiêm!
“Ống tiêm có kiểu dáng như thế nào?” Hách Ly Cung hỏi.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, vẽ ra tới.
“Này……” Hách Ly Cung nhìn bức họa, ống tiêm kia hắn đích xác chưa từng gặp qua.
“Ngươi có khả năng tìm được người giỏi tay nghề không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Hách Ly Cung nghĩ nghĩ: “Ta không tìm được, nhưng có người có thể tìm được!”
Trong nhã gian của tửu lầu, Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Kỷ Trường An, chột dạ cười chào hỏi: “Kỷ công tử, thật là có duyên, không nghĩ tới thế nhưng ở Thiên Thành lớn như vậy cũng có thể gặp được ngươi!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt nhìn Tống Đoàn Viên: “Là có hơi chút trùng hợp. Tống đại nương không ở nhà giúp ta nuôi cá, sao lại chạy đến Thiên Thành?”
Tống Đoàn Viên cười hắc hắc, trừng mắt nhìn Hách Ly Cung một cái.
Người giỏi tay nghề mà Hách Ly Cung nói là Kỷ Trường An?
“Kỷ công tử có danh hào Lỗ Ban tái sinh, phía dưới hắn có rất nhiều tiệm tạp hóa, kỳ thật bên trong có rất nhiều hàng hóa đều là phát minh của Kỷ công tử!” Hách Ly Cung nói.
Hách Ly Cung đưa bức họa của Tống Đoàn Viên cho Kỷ Trường An xem.
Kỷ Trường An nhìn thoáng qua, khóe môi chậm rãi nhếch lên, hắn ngước mắt nhìn về phía Tống Đoàn Viên: “Ngươi muốn cái này?”
Tống Đoàn Viên gật đầu: “Đúng vậy!”
Tống Đoàn Viên cũng không tin Kỷ Trường An sẽ làm được.
“Thật trùng hợp, trước đó, ta thật đúng là đã làm một cái này!” Kỷ Trường An nói, hắn nghĩ nghĩ, “Vừa lúc thứ này hẳn là cũng ở cửa hàng Thiên Thành!”
Hách Ly Cung vừa nghe vậy, vội nói: “Thật sự? Ngươi nhanh bảo người đưa tới!”
Kỷ Trường An xoay người phân phó Đại Sơn, Đại Sơn chạy nhanh tiến đến.
Trong lúc chờ đợi Đại Sơn trở về, Kỷ Trường An dùng ngón tay trắng nõn gõ gõ mặt bàn, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Tống nương tử, cá của ta như thế nào rồi?”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Vẫn tốt, vẫn tốt!”
“Phải không? Cá kia là cá Tuyết Sơn ta nhờ người chuyển về từ Xu quốc, là uống nước Tuyết Sơn lớn lên, toàn thân tuyết trắng, rất hiếm thấy, đáng tiếc lần này đi hơi vội, bằng không đã được uống canh cá thực mỹ vị……”
Kỷ Trường An còn chưa nói xong, Tống Đoàn Viên liền cảm thấy những lời này thập phần quen thuộc, nàng vội nói: “Kỷ công tử, cá quý báu như vậy sao ngài có thể tùy tiện nhét mười mấy con vào trong một thùng gỗ chứ, vạn nhất chết mấy con thì……”
Kỷ Trường An nhếch môi cười tà mị: “Chuyện này không phải đã giao cho ngươi sao, tự nhiên có ngươi gánh vác!”
Tống Đoàn Viên nháy mắt cả người rét run, Kỷ Trường An còn tính toán bắt nàng bồi thường? Cá này tự chết mà!
“Sao thế, cá của ta có vấn đề gì sao?” Kỷ Trường An lạnh buốt mà nhìn Tống Đoàn Viên.