Trong phủ Lương Vương, Lương Vương liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Thập Nhất sao ngươi có thời gian rảnh rỗi tới thăm bổn vương vậy? Không phải phải đi về trấn Thanh Sơn sao?”
Kỷ Trường An nhàn nhạt cười cười: “Chung quy vẫn lo lắng cho thân mình Lương Vương!”
Lương Vương đột nhiên nhìn chằm chằm Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nhàn nhạt ngước mắt, thản nhiên đối thượng với ánh mắt của Lương Vương.
Lương Vương từ phía trên giường đứng dậy, để chân trần, vén vạt áo, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, tiến lên, đi đến trước mặt Kỷ Trường An, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Trường An đang ngồi.
Ánh mắt và thần thái của Kỷ Trường An từ đầu tới cuối đều không có biến đổi, vẫn thản nhiên như vậy.
Lương Vương đột nhiên vươn ngón tay hữu lực tới, lập tức nắm cằm Kỷ Trường An, cưỡng bách hắn nâng đôi mắt lên.
Kỷ Trường An nhàn nhạt ngước mắt nhìn Lương Vương.
“Thập Nhất, ngươi nói vậy lại làm bổn vương có hy vọng!” Lương Vương nhìn Kỷ Trường An, “Bổn vương và Trình Vương, ngươi rốt cuộc muốn chọn ai?”
Kỷ Trường An đang muốn nói chuyện, liền thấy Tống Đoàn Viên bưng chén thuốc tiến vào.
Lương Vương ghét nhất là thời điểm đang ở bên hắn bị quấy rầy!
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, lập tức đứng dậy, xoay người một cái đè Lương Vương ở trên bàn bên cạnh, hắn rũ mắt nhìn Lương Vương, thấp giọng nói: “Lương Vương, ta đã nói rồi, các ngươi ai ngồi trên vị trí Thái Tử, về sau ta sẽ phụ tá người đó!”
Tống Đoàn Viên nghe được động tĩnh, nhìn thấy tình cảnh này, nhanh chóng tránh ở sau cánh cửa, nàng lén lút lùi về phía sau hai bước, dừng một chút, cố ý hô một tiếng: “Vương gia, dược tới!”
Sau khi nghe được bên trong truyền đến âm thanh Lương Vương, Tống Đoàn Viên sau đó mới cố ý tăng mạnh bước chân, tới cửa ngước mắt, nhìn Lương Vương ngồi trên giường.
Kỷ Trường An ngồi trên bàn bên cạnh, mặt vô biểu tình.
Tống Đoàn Viên khẽ cắn môi, tận lực giả bộ không có việc gì đi vào.
“Hôm nay sao lại thay thành ngươi?” Lương Vương trầm giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: “Hách công tử tối hôm qua ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, sợ lây cho Vương gia, cho nên gọi dân phụ tới!”
Lúc này, Tống Đoàn Viên ở trong lòng hận chết Hách Ly Cung, một đại nam nhân chắc nịch chắc nịch, khi nào sinh bệnh không tốt, cố tình ngay lúc này lại sinh bệnh, lại vừa lúc làm nàng gặp được sự tình Kỷ Trường An và Lương Vương.
Tống Đoàn Viên cúi đầu, không có nhìn Kỷ Trường An, nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt Kỷ Trường An lạnh lùng dừng ở trên người nàng.
Xong rồi, Kỷ Trường An vừa rồi là nhìn đến nàng, nhất định biết nàng đánh vỡ chuyện tốt giữa hắn và Lương Vương!
“Bưng dược tới cho bổn vương!” Lương Vương trầm giọng nói.
Tống Đoàn Viên ngước mắt, sau đó mới phát hiện trong phòng không có thị vệ hầu hạ, chỉ có thể là nàng bưng qua cho Lương Vương!
“Đưa ta!” Lúc này, Kỷ Trường An đột nhiên đứng lên, tiến đến tiếp nhận chén thuốc trong tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cúi đầu gắt gao, không dám nhìn Kỷ Trường An.
Cũng kỳ quái, rõ ràng là Kỷ Trường An làm sự tình không nhận ra người, vì sao nàng lại xấu hổ như thế.
Kỷ Trường An đỡ chén thuốc xong, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên mặt Tống Đoàn Viên.
Nữ nhân run rẩy lông mi, tựa hồ thập phần sợ hãi.
Kỷ Trường An thở dài ở trong lòng, cầm chén thuốc xoay người, đi đến trước giường Lương Vương: “Vương gia, mời uống dược!”
Lương Vương ngước mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, lại nói với Tống Đoàn Viên: “Ngươi đi xuống đi!”
Tống Đoàn Viên vội vàng xoay người rời đi.
Tống Đoàn Viên vừa mới ra khỏi cửa phòng, liền nghe được ở phía sau, Lương Vương thấp giọng nói: “Ngươi đút cho bổn vương được không?”
Tống Đoàn Viên giật mình một cái, không thể tưởng tượng được, Lương Vương uy nghiêm thâm trầm như vậy, thế nhưng cũng có thời điểm làm nũng.