Tống Phúc Truyền nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, chậm rãi tin lời Tống Đoàn Viên nói.
“Nương, nương còn có ba huynh đệ chúng con, chúng con đã trưởng thành, có thể bảo hộ nương!” Tống Phúc Truyền nói.
Tống Đoàn Viên nhớ tới sự tình kiếp trước, cười khổ nói: “Ta không cầu báo đáp, chỉ cần các con đừng hận ta là được!”
Tống Phúc Truyền cúi đầu.
Tống Đoàn Viên vỗ vỗ bả vai hắn: “Mau ngủ đi, hôm nay cũng mệt một ngày rồi!”
Tống Phúc Truyền gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên nằm ở trên giường, nghĩ sự tình mấy ngày nay, sọ não bị đau, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, nàng lại mơ thấy Kỷ Trường An, mơ thấy hắn nắm tay một nữ nhân đi đường thành thân.
Tống Đoàn Viên mở mắt, trời đã sáng.
Tống Phúc Quý ở bên ngoài bổ củi, Vương Ngọc Lan đang nấu cơm, ngẫu nhiên truyền đến tiếng khóc của em bé.
Tống Đoàn Viên nằm ở trên giường không nhúc nhích, cực lực hồi tưởng lại giấc mộng tối hôm qua, chẳng lẽ trời cao nhất định phải muốn nàng giúp Kỷ Trường An thành thân? Bằng không vì sao luôn mơ thấy giấc mộng này!
Tống Đoàn Viên đang muốn đứng dậy, mép giường liền xuất hiện một cái đầu nhỏ tóc xù xù, là Tống Tiếu Tiếu.
Tống Đoàn Viên vươn tay tới, xoa xoa đầu nhỏ của Tiếu Tiếu, bảo nàng lên giường.
Ở trong toà nhà này, Tống Đoàn Viên rốt cuộc có thể ngủ một phòng riêng, Tống Song Hỉ và Tiếu Tiếu ngủ một phòng, rốt cuộc không cần nghe tiếng ngáy của Tống Song Hỉ nữa.
“Bà nội, cháu muốn về nhà, cháu nhớ gà con!” Thân mình nho nhỏ của Tống Tiếu Tiếu cuộn tròn ở trong lòng ngực Tống Đoàn Viên nói.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, trong nhà cũng cần gặt lúa mạch, còn tiếp tục như vậy đích xác không phải một biện pháp.
Nhưng sự tình Chu chưởng quầy, Tống Đoàn Viên không yên tâm.
“Nương, nương!” Tống Đoàn Viên đang do dự, liền nghe được Tống Phúc Truyền ở bên ngoài gọi nàng.
Tống Đoàn Viên cũng không thể ngủ nướng nữa, khoác xiêm y đi ra ngoài.
“Nương, Chu chưởng quầy đã bị bắt lại!” Khuôn mặt Tống Phúc Truyền vui mừng, “Vừa rồi con ở cửa nha môn nhìn thấy bố cáo!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Đã bắt được?”
“Đúng, nói là Chu Lâm trốn thoát, hiện giờ lại bị bắt lại, vốn dĩ đã có án cấu kết với kẻ cắp, phán lưu đày, hiện giờ nửa đường chạy trốn tội càng thêm nặng, nói là tăng hình phạt thành ngồi tù, ít nhất 5 năm!” Tống Phúc Truyền nói.
Tống Đoàn Viên tính toán một chút, 5 năm, lúc ấy Tống Phúc Tin đã cao trúng Trạng Nguyên, Tống gia đã gia đại nghiệp đại, dù Chu Lâm ra tới, cũng không dám làm gì Tống gia!
Tống Đoàn Viên cũng liền yên tâm, quay đầu nói với Tống Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, hôm nay chúng ta về nhà!”
Tống Tiếu Tiếu vui mừng hỏi: “Thật sự?”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Truyền đi thư viện Chín đọc sách, Tống Phúc Quý cũng sốt ruột về nhà thu hoạch lúa mạch.
Song Hỉ kỳ thật cũng đã sớm muốn về nhà, ba đậu sương kia vừa mới cán hết dầu đã đi thị trấn, còn không biết như thế nào.
Tống Phúc Quý vội vàng đánh xe, tâm tình sung sướng mà rời khỏi thị trấn trở về nhà.
Kỷ Trường An đồ ăn sáng cũng chưa ăn, chờ Tống Đoàn Viên tới làm cơm trưa, đợi nửa ngày không thấy người đâu liền sai Đại Sơn đi tìm, tòa nhà Tống gia đã không còn ai.
Đại Sơn trở về thấp giọng nói: “Công tử, tựa hồ là thông cáo ngài bảo trấn phủ đại nhân dán ra tới, Tống đại nương nhìn thấy đã bắt được người, tự nhiên liền an tâm về quê!”
Kỷ Trường An buồn bực đến nói không ra lời.