Trong phòng sách, Kỷ Trường An đang viết chữ, đầu bút lông sắc bén, cực có khí khái.
Tống Đoàn Viên dùng đôi tay chà xát mặt chính mình, kéo khóe miệng lên, cười tủm tỉm tiến đến, “Kỷ công tử, hôm nay muốn ăn cái gì?”
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, ánh mắt dừng ở thùng gỗ trong lòng nàng: “Ngươi không phải đã mang cá đến sao, tự nhiên là ăn cá!”
Tống Đoàn Viên cười hắc hắc: “Kỷ công tử, hôm nay là mười lăm tháng 5, lễ tắm Phật, không thể sát sinh, ta giúp ngài phóng sinh xuống đầm hoa sen trong chùa ngoài thị trấn rồi, còn thuận tiện cầu Phật phù hộ cho ngài bình an!”
Vương Ngọc Lan trước kia đi cầu con trai, đến trong miếu nặn đứa bé, xin không ít phù chú trở về, vừa lúc mang theo một cái tới thị trấn, Tống Đoàn Viên liền thuận tay cầm đưa cho Kỷ Trường An, muốn lừa gạt qua chuyện này!
Kỷ Trường An lạnh lùng nhìn phù chú trong tay Tống Đoàn Viên một cái, hơi hơi nhíu mày: “Lễ tắm Phật? Sao ta không biết?”
“Kỷ công tử bận rộn làm ăn, sao sẽ để ý những việc này, hiện giờ ta giúp Kỷ công tử làm việc thiện, cầu phù chú, không cần lãng phí thời gian của Kỷ công tử!”
Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói, đặt phù chú ở trước mặt Kỷ Trường An, “Ta đi phòng bếp trước, nhìn xem còn có thức ăn khác không, nhất định sẽ làm cho Kỷ công tử một bữa tối phong phú!”
Tống Đoàn Viên ôm thùng gỗ chạy nhanh rời đi.
Kỷ Trường An từ trên bàn nhặt lên phù chú kia, mặt trên viết hai chữ “Cầu con”.
Kỷ Trường An ngẩn ra, tức giận cười.
Kỷ Trường An vừa trở về, phòng bếp cũng không có nguyên liệu nấu ăn gì, Tống Đoàn Viên lục soát một chút, còn có ít kê và táo đỏ, Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, liền làm bánh hạt kê vàng.
Mùi hương của bánh hạt kê vàng táo đỏ, bay đi ra ngoài rất xa.
Sắc trời đã hoàn toàn đen, Kỷ Trường An đã đói cồn cào, mới thấy Tống Đoàn Viên bưng bánh hạt kê vàng lên.
Kỷ Trường An sốt ruột ăn, bánh còn nóng nên bỏng miệng.
“Đừng có gấp!” Tống Đoàn Viên ngồi trên ngạch cửa ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nghe được âm thanh Kỷ Trường An hút không khí, không nhịn được quay đầu nhìn một cái nói.
Kỷ Trường An đỏ mặt lên, thả chậm tốc độ chậm rãi ăn.
Tống Đoàn Viên quay đầu, tiếp tục nhìn ánh trăng kia, trong lòng vẫn nghĩ đến sự tình Chu chưởng quầy của cửa hàng đậu phụ.
Đi Thiên Thành một chuyến, kết quả cái gì cũng không có giải quyết được.
“Ngươi từ từ ăn đi, ta đi đây!” Tống Đoàn Viên đứng dậy, vỗ vỗ đất dính trên người rời đi.
Kỷ Trường An yên lặng nhìn bóng dáng nữ nhân.
Tống Đoàn Viên trực tiếp từ hậu viện về nhà, liền thấy được Tống Phúc Truyền ngồi ở hậu viện phát ngốc.
“Sao con chưa ngủ? Sắc trời không còn sớm!” Tống Đoàn Viên tiến lên nói.
“Nương, nương mang theo con đi Thiên Thành, có phải bởi vì sự tình Chu chưởng quầy hay không?” Tống Phúc Truyền đột nhiên hỏi.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Con đã biết?”
“Con định ngày mai đi thư viện, đại ca không cho, liền nói với con!” Tống Phúc Truyền thuyết nói.
Tống Đoàn Viên thở dài, “Mấy ngày vừa rồi vẫn còn thái bình, nói không chừng Chu chưởng quầy kia không tìm được bên này, nhưng ta vẫn có chút lo lắng, trước đừng đi thư viện Chín, con lại xin nghỉ thêm mấy ngày đi!”
Tống Phúc Truyền nhìn Tống Đoàn Viên: “Nương, nương rốt cuộc làm sao lại biết cửa hàng đậu phụ có sơn tặc?”
Tống Đoàn Viên cười ha ha, “Không phải đã nói với con sao, vốn định dọa Chu chưởng quầy một chút, kết quả mèo mù vớ chuột chết!”
Tống Phúc Truyền không tin, hắn cảm thấy Tống Đoàn Viên nhất định là biết cái gì đó.
“Nương, nương thật sự không giống trước kia!” Tống Phúc Truyền thấp giọng nói.
“Đương nhiên không giống!” Tống Đoàn Viên thở dài, “Cha con đi rồi, gia đình này phải do ta khởi động lên. Trước kia ỷ vào cha con ở đây, ta làm việc hồ đồ, hiện giờ đã không có ai để dựa vào, cũng có thể cảm nhận được tâm tình bất lực, làm việc tự nhiên sẽ lưu ba phần tình cảm.”