“Vương gia, sự tình sơn tặc của cửa hàng đậu phụ đã có người giải quyết!” Thị vệ áo đen nói.
Lương Vương hơi hơi có chút kinh ngạc, ngước mắt hỏi: “Ai giúp nàng giải quyết? Là Hách lão nhân?”
“Không phải, người kia có lẽ Vương gia cũng không thể tưởng được!” Thị vệ áo đen dừng một chút, “Là Kỷ công tử!”
Lương Vương sửng sốt: “Thập Nhất?”
Thị vệ áo đen gật đầu: “Tên sơn tặc kia vốn bị lưu đày đến một địa phương rất xa, nào ngờ hắn nửa đường đào thoát, vẫn luôn có người truy tìm hành tung của hắn, ngay trước khi người của chúng ta tìm được hắn, hắn đã bị mang rời đi khỏi trấn Thanh Sơn, mà những người đó chính là người của Kỷ công tử!”
Thị vệ áo đen do dự một chút: “Đã sớm nghe nói Kỷ công tử và Hách thần y có quan hệ, Vương gia, ngài nói Kỷ công tử này có thể nào cũng giống như Hách thần y hay không, muốn đầu nhập vào Trình Vương?”
Lương Vương nhíu mày, nhiều năm như vậy, thái độ của Kỷ Trường An, hắn từ trước đến nay đều sờ không rõ.
“Hách Ly Cung ở trong tay chúng ta, chờ xem phản ứng của Hách lão nhân đi!” Lương Vương trầm giọng nói.
Thị vệ áo đen chạy nhanh gật đầu.
Dọc theo đường đi thập phần thuận lợi, bảy tám ngày sau, Tống Đoàn Viên rốt cuộc cũng về tới trấn Thanh Sơn.
Lần này đi ra ngoài, tuy rằng kiếm lời 110 lượng bạc, nhưng sự tình Chu chưởng quầy của cửa hàng đậu phụ chưa giải quyết được, hơn nữa Hách Ly Cung bị giữ lại trong phủ Lương Vương, đều làm Tống Đoàn Viên bất an.
Tống Đoàn Viên trước cho Tống Phúc Truyền quay lại tòa nhà, dặn dò hắn nhất định không cần đi lung tung, chạy nhanh trở về, nàng đi Hách phủ trước.
Bên trong Hách phủ, Hách lão nhân nghe nói Hách Ly Cung bị giữ lại phủ Lương Vương, không có biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc.
“Sư phụ, sư huynh bảo ta mang về cho sư phụ một câu nói là nếu không có việc gì thì mang mạch môn trong nhà ra phơi nắng một chút!” Tống Đoàn Viên nói xong, nhìn sắc mặt Hách lão nhân.
Hách lão nhân gật gật đầu: “Đã biết!”
Tống Đoàn Viên thấy Hách lão nhân không có việc gì phân phó, cũng liền cáo lui.
Sau khi Tống Đoàn Viên rời đi, Hách lão nhân đi đến chỗ hộp đựng mạch môn trong nhà, rút ra, bên trong lưu trữ một phong thơ, là Hách Ly Cung trước khi đi để lại cho hắn.
Hách lão nhân sâu kín thở dài, hắn lập tức liền đã hiểu, lần này Lương Vương giữ Hách Ly Cung lại, chính là buộc hắn lựa chọn.
Hách lão nhân mở thư ra.
Bên trong là sự tình mấy năm nay Hách Ly Cung trộm điều tra Lam Lẫm, chỉ biết địa phương cuối cùng Lam Lẫm xuất hiện, chính là trấn Thanh Sơn.
“Đứa nhỏ này, làm giống như là viết di thư vậy…… Phi phi phi!” Hách lão nhân chạy nhanh phun nước miếng xuống mặt đất, lau miệng cười lạnh, “Lương Vương a Lương Vương, bàn tính của ngươi sẽ không nhẹ nhàng đạt thành như vậy!”
Tống Đoàn Viên vội xong sự tình Hách gia mới về đến nhà, vừa đến nhà liền nghe được một tin dữ —— toàn bộ cá của Kỷ Trường An đã chết, không thừa một con!
“Nương, cá kia một ngày chết hai con, chết theo đôi, cản cũng không cản được, con thật sự không có biện pháp……” Tống Phúc Quý cũng không dám nhìn Tống Đoàn Viên, mấy ngày nay đều uống canh cá, người đã béo lên một vòng, nhưng thời tiết nóng như vậy, tổng không thể nhìn cá bị thối đi!
Tống Đoàn Viên che che mặt, nàng biết không có thể trách Tống Phúc Quý, nhưng việc này sao có thể giải thích với Kỷ Trường An đây?
Lần này Kỷ Trường An nói không chừng lại tống tiền nàng!
“Tống đại nương, công tử nhà chúng ta mời ngài qua phủ!” Lúc này ngoài cửa, người Kỷ gia lại đây mời.
Quả thật là oan gia, âm hồn không tan, muốn trốn cũng không trốn được!
Tống Đoàn Viên thở dài, thuận tiện an ủi Tống Phúc Quý, “Không có việc gì, ta đi giải thích với Kỷ công tử một chút!”
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời.
Tống Đoàn Viên ôm thùng rỗng tiến đến Kỷ gia, tâm so với đi viếng mồ mả còn trầm trọng hơn!