Lúc này trong đại sảnh khách điếm, biển người tấp nập, ồn ào, hoàn toàn không giống tình huống tiêu điều bọn họ nhìn thấy ngày hôm qua.
Hơn nữa, những người này không phải tới ở trọ, mà là tới ăn bún!
Mỗi người bưng một chén bún ăn.
Mã chưởng quầy hôm qua còn thở ngắn than dài muốn chết muốn sống, lúc này cầm bàn tính gảy lách cách lách cách, Tống Đoàn Viên ngồi một bên thu tiền, một chén bún mười đồng tiền, một lát liền xếp thành núi.
Tống Phúc Truyền và Mã Tiểu Tam đang làm phục vụ, vội đến xoay quanh.
Đại Sơn nhìn ngơ ngác, vội vàng xoay người chạy về phòng.
“Công tử, người ở phía dưới đang ăn món bún thối tối hôm qua!” Đại Sơn nói.
Kỷ Trường An nhíu mày, mở cửa đi ra ngoài, không nhịn được cũng che kín mũi.
Tình hình phía dưới làm Kỷ Trường An không nhịn được nhíu mày, nữ nhân này đang làm cái gì?
Lúc này, Tống Đoàn Viên cười đến đôi mắt đều mau mị thành một đường kẻ, nàng thế nhưng không nghĩ tới, Mã Tiểu Tam này lại là cao thủ làm buôn bán, nhanh chóng bắt lấy thương cơ này, lập tức muốn mua phối phương của bún ốc.
Tống Đoàn Viên cũng không ngốc, lập tức ra giá mười lượng bạc.
Mã chưởng quầy không đồng ý, Mã Tiểu Tam lại đáp ứng, hơn nữa suốt đêm làm ốc nước ngọt, bún, còn có hương liệu mà Tống Đoàn Viên cần, Tống Đoàn Viên hôm qua từ chỗ Kỷ Trường An bên kia trở về, cả đêm không ngủ, chỉ nấu nước dùng bún ốc.
Lúc ban đầu, người cổ đại không tiếp thu, Tống Đoàn Viên sai Mã Tiểu Tam bày cái sạp ra, chỉ cần ai dám ăn một ngụm bún ốc, liền cho ba văn tiền, cứ như vậy, nể tình 'tiền', sáng sớm nhân khí đã bùng nổ.
Chỉ cần ăn một ngụm, liền sẽ thích ăn bún ốc, muốn ăn tiếp, sẽ phải trả mười ba văn, tính cả ba văn phía trước, cũng chính là mười văn tiền một chén.
Mã chưởng quầy lúc đầu còn cho rằng chiêu này không được, mọi người đều chỉ hướng về phía ba văn tiền này tới, có ai lại tiêu mười văn tiền đi mua một chén bún chứ, lại không có ngờ sinh ý thật sự làm lên.
Từ ngày khách điếm của hắn xảy ra án mạng tới nay, chưa từng có náo nhiệt như vậy.
Kỷ Trường An không dám xuống cầu thang, cũng không thể hiểu những người này ăn đồ thối như vậy còn phải bỏ tiền ra là vì sao.
“Lên đường đi!” Kỷ Trường An lạnh mặt nói.
Đại Sơn chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên còn chưa có thu đủ tiền đâu, không cam lòng rời đi, cuối cùng bị Kỷ Trường An kéo lên xe ngựa.
Tống Đoàn Viên lưu luyến nhìn tiểu điếm ngập tràn mùi hương bún ốc kia, không nhịn được bóp cổ tay thở dài.
Nhưng nàng từ khách điếm mang đi một bó bún và măng chua, trở về cũng có thể tự làm.
Kỷ Trường An đuổi Tống Phúc Truyền tới phía trước, nhìn Tống Đoàn Viên còn mặt mang hưng phấn, hơi hơi nhíu mày: “Ngươi thật lợi hại, ở khách điếm một đêm, liền cứu sống một cái khách điếm, xem ra làm đầu bếp nữ trong nhà ta thật là nhân tài không được trọng dụng!”
Tống Đoàn Viên đột nhiên nhớ tới sự tình cửa hàng bánh kem, không nhịn được nói: “Lối buôn bán của Kỷ công tử cũng không kém, khách hàng quen ăn sinh nhật còn tặng bánh sinh nhật!”
Kỷ Trường An cười cười, thấp giọng nói: “Bởi vì ở trong mộng, ta mơ thấy một người bạn tốt, nàng nói với ta, nàng thích nhất là ăn bánh sinh nhật!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, “Ngươi thật là mơ thấy những thứ kia?”
Kỷ Trường An không nói chuyện nữa, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài xe ngựa.
Là mộng, lại không phải mộng, thực chân thật rồi lại thực giả dối.
Kỷ Trường An không chịu nói, trong lòng Tống Đoàn Viên lại giống như có cái móc câu nhỏ, thập phần khó chịu.
Trong phủ Lương Vương, thị vệ áo đen vội vã tiến vào phòng.