Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Nói cách khác, con trai nhỏ nhất là vị Thủy phu nhân này sinh?”
Bà nương Trần gia gật đầu: “Đúng vậy!”
Tống Đoàn Viên liền càng thêm hoài nghi, nếu tiểu công tử Thủy gia này là con vợ cả duy nhất, vì sao Thủy lão nhân sẽ cầu thú một người có thân phận như Tống Song Hỉ, con gái ở nông thôn, lại đã từng xung hỉ cho người ta, dù thế nào cũng không xứng đôi với Thủy gia này.
Trong lòng Tống Đoàn Viên hồ nghi, nhưng lúc này chính mắt nhìn thấy Thủy lão nhân, cũng biết thương thế của hắn, trong lòng đã hiểu rõ.
Dù sao hiện giờ cũng đang xây nhà, không ít người ra ra vào vào, chỉ cần thời thời khắc khắc nhìn Song Hỉ một chút, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tống Đoàn Viên về đến nhà, Tống Song Hỉ đang cho chó ăn.
Con chó săn ôm từ trong nhà thợ săn trở về, hiện giờ đã lớn lên nửa thước, bởi vì vẫn luôn là Song Hỉ cho ăn, cho nên đặc biệt thân cùng Song Hỉ.
Lúc này, Song Hỉ đang dựa theo Tống Đoàn Viên phân phó huấn luyện chó săn, dạy nó ngậm, cắn cọc cây.
Thiên Thành, phủ Lương Vương, thị vệ áo đen vội vã tiến vào phòng.
Hách Ly Cung đang bắt mạch cho Lương Vương, thị vệ áo đen dừng lại, không nói gì.
Hách Ly Cung xem mạch xong, thấp giọng nói: “Thân mình Vương gia hiện giờ đã rất tốt!”
Lương Vương ngước mắt nhìn Hách Ly Cung: “Ngươi rất muốn về nhà?”
Hách Ly Cung cười nói, lắc đầu: “Gần đây thần theo Vương gia nhận thức không ít đại nhân, đặc biệt là đại nhân Ngọc Côn viện sử Thái Y Viện, thần cùng hắn trò chuyện với nhau rất vui, hắn cố ý mời thần tiến vào Thái Y Viện quan sát, nếu Vương gia bên này không cần thần nữa, thần tính toán đi Thái Y Viện cống hiến sức lực!”
Lương Vương liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái: “Ngươi đoán xem bổn vương có thể thả ngươi đi hay không?”
Hách Ly Cung cười nói: “Lương Vương hiện giờ thân mình rất tốt, hẳn là không có địa phương cần dùng đến thần!”
Lương Vương cười lạnh một tiếng, cho Hách Ly Cung lui ra.
Sau khi Hách Ly Cung lui ra, Lương Vương liếc mắt nhìn thị vệ áo đen một cái: “Nói!”
“Đã tìm được Chu Lâm, hắn đã chết, là Kỷ công tử phái người động tay!” Thị vệ áo đen nói.
“Kỷ Thập Nhất?” Lương Vương ngẩn ra, ngước mắt hỏi, “Hắn thế nhưng giết người?”
“Nghe nói Chu Lâm kia đã từng có chuyện với Kỷ công tử, lại còn làm ngài ấy bị thương, Kỷ công tử vẫn luôn tìm hắn, lần này Chu Lâm trở về, người của Kỷ công tử vừa lúc tìm được Chu Lâm, nhưng Chu Lâm còn muốn chạy, nên đã xuống tay!” Thị vệ áo đen nói.
Lương Vương trầm ngâm một chút: “Thật trùng hợp!”
“Đúng vậy, thuộc hạ cũng thấy trùng hợp!” Thị vệ áo đen nói, “Khả năng Kỷ công tử là nương cớ này che giấu quan hệ với Hách lão nhân, Tống Đoàn Viên dù sao cũng là đồ đệ duy nhất của Hách lão nhân!”
Lương Vương vẫy vẫy tay.
Thị vệ áo đen đi xuống.
Ngày thứ hai, Lương Vương cho Hách Ly Cung rời khỏi phủ Lương Vương.
Hách Ly Cung đi Thái Y Viện.
Tin tức ở 10 ngày sau tới trấn Thanh Sơn.
Tống Đoàn Viên ở trong nhà một thời gian, liền đến Hách gia.
Thứ nhất là học y thuật, thứ hai là trấn an Hách lão nhân, rốt cuộc lúc trước là nàng cùng Hách Ly Cung tiến đến Thiên Thành, hiện giờ nàng đã trở lại, Hách Ly Cung lại không có trở lại, Tống Đoàn Viên sợ Hách lão nhân lo lắng khổ sở.
Mấy ngày gần đây chân Trình Vương rất tốt, Hách lão nhân thu được tin của Hách Ly Cung, trái tim cũng buông xuống, liền có tâm tư dạy y thuật cho Tống Đoàn Viên.
“Sau khi bắt mạch chính xác sẽ là biện chứng, có câu cửa miệng ‘ đọc sách chi bằng đọc án ’, dù có đọc nhiều sách y, nhưng nếu biện chứng sai sẽ tạo thành khám sai, vậy cũng uổng phí!” Hách lão nhân nói rất nhiều ví dụ dễ dàng khám sai.
Tống Đoàn Viên gặp qua nhiều chứng bệnh, nhưng phần lớn là thông qua bệnh trạng mặt ngoài phán đoán, tuy nhiên, thường thường một bệnh trạng, nguyên nhân bệnh sẽ có đến cả trăm.