Tống Đoàn Viên cùng bà nương Trần gia đi vào, đúng lúc đối mặt cùng mấy tiểu thiếp.
Các tiểu thiếp tuổi đều không lớn, tầm mười bốn, mười lăm, lúc đi lại, ngẫu nhiên lộ ra cánh tay, mặt trên có vết thương mắt thường có thể thấy được.
Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, nghĩ đến tao ngộ kiếp trước của Tống Song Hỉ, lại cảm thấy hận thêm vài phần.
Thủy lão nhân nghe bà nương Trần gia nói vì hắn mời đồ đệ của Hách thần y tới, tự nhiên thập phần vui mừng, khi nhìn thấy Tống Đoàn Viên lại không nhịn được sửng sốt, hỏi bà nương Trần gia: “Hách thần y nhận nữ đồ đệ từ bao giờ, ngươi chẳng lẽ là lừa lão phu?”
Trần gia ở Trần gia thôn có quyền thế, nhưng so với Thủy phủ gia đại thế đại, là gặp sư phụ.
Bà nương Trần gia vội nói: “Ta nào dám lừa Thủy lão gia, đây là Tống đại phu chữa bệnh cho con trai nhà ta, Tống gia thôn, trước đó vài ngày vừa mới bái Hách thần y làm sư phụ, y thuật rất giỏi, bệnh của Chí Nhi nhà ta chính là do nàng điều trị!”
Tống Đoàn Viên cười hì hì tiến lên hành lễ: “Thủy lão gia, ta gọi là Tống Đoàn Viên.”
Thủy lão nhân không quen biết Tống Đoàn Viên, nhưng người hầu đứng ở một bên lại có nhận thức Tống Đoàn Viên, hắn chạy nhanh bám vào bên tai Thủy lão nhân nói gì đó, ánh mắt Thủy lão nhân liền tối sầm lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên cười nịnh nọt.
“Ngươi là mẫu thân của Tống Song Hỉ?” Thủy lão nhân hỏi.
Tống Đoàn Viên gật đầu: “Đúng vậy! Sự tình trước kia Thủy gia cầu hôn nhà ta, thật sự ngại quá, là Song Hỉ nhà chúng ta không xứng với lệnh công tử!”
Bà nương Trần gia sửng sốt, nhìn về phía Thủy lão nhân: “Thủy lão gia đã từng hỏi Tống Song Hỉ làm con dâu? Nàng chính là……”
Bà nương Trần gia muốn nói gì đó, Tống Đoàn Viên tự nhiên biết, nhếch miệng cười lạnh một tiếng.
Bà nương Trần gia nhớ tới bệnh của con trai nhỏ, vội vàng lộ ra gương mặt tươi cười, còn nói thêm: “Không biết Thủy lão gia tính toán cầu thú cho vị công tử nào?”
Thủy lão nhân trầm giọng nói: “Đây đều là chuyện đã qua, còn đề cập làm gì!”
Tống Đoàn Viên gật đầu: “Đúng vậy, đều đã đi qua, chỉ là vết thương của Thủy lão gia……”
“Không cần ngươi chữa, ngươi đi ra ngoài đi!” Thủy lão nhân trầm giọng nói, sai người tiễn khách.
Bà nương Trần gia chạy nhanh cùng Tống Đoàn Viên ra khỏi cửa phòng.
“Từ từ!” Hai người đang định rời đi, Thủy phu nhân từ phía sau đuổi theo.
Tống Đoàn Viên và bà nương Trần gia dừng bước chân.
Thủy phu nhân tiến lên, liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, hỏi: “Con trai nhỏ của ta tuấn tú lịch sự, vì sao ngươi không muốn gả con gái vào Thủy gia chúng ta? Hiện giờ ngươi đã hối hận rồi sao?”
Tống Đoàn Viên cười: “Thủy phu nhân, ta không hối hận! Chỉ là Thủy phu nhân, phu nhân có hối hận không?”
Ánh mắt Thủy phu nhân tối sầm lại, trầm giọng nói: “Thật là nữ nhân lớn mật, ngươi có biết Đại Lang nhà ta làm quan ở Thiên Thành hay không, nếu ngươi đắc tội ta, ta muốn Tống gia các ngươi ăn không hết gói đem đi!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Tự nhiên là không dám đắc tội phu nhân. Nói đến cùng, là con gái ta không có mệnh hưởng cái phúc kia!”
Tống Đoàn Viên nói xong, lại nhìn nhìn tòa nhà lớn của Thủy gia, nói: “Toà nhà này lớn như vậy, người cũng nhiều, con gái ta lòng dạ nhỏ, sợ là không chịu nổi nhiều người mỗi ngày nói nhao nhao như vậy!”
Sắc mặt Thủy phu nhân càng ngày càng khó coi.
Bà nương Trần gia thấy tình thế không tốt, chạy nhanh lôi kéo Tống Đoàn Viên rời đi.
Trên đường trở về, bà nương Trần gia nói: “Ngươi cũng thật là, vì sao nói những lời kích thích Thủy phu nhân như vậy? Thủy phu nhân cũng mệnh khổ, năm mươi mấy tuổi mới sinh được một người con trai, mấy người con trước đó đều không phải do nàng sinh, ngay cả con trai lớn đi Thiên Thành làm quan cũng không phải, trong lòng nàng rất khổ, nếu không phải nhà mẹ đẻ nàng ở Thiên Thành có chút nhân mạch, sợ là vị trí Thủy phu nhân này đã sớm bị hồ ly tinh đoạt mất!”