Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 232 - Chương 232. Cha Vợ Con Rể Một Hồi Cuối Cùng Biến Thành Kẻ Thù (2/2)

Chương 232. Cha vợ con rể một hồi cuối cùng biến thành kẻ thù (2/2) Chương 232. Cha vợ con rể một hồi cuối cùng biến thành kẻ thù (2/2)

Chỉ là đôi mẹ con kia, Tống Đoàn Viên chưa từng gặp qua, cũng không phải đại tiểu thư Hộ Quốc Công phủ mà đời trước Tống Phúc Tin cưới, vị phu nhân kia cũng không phải phu nhân Hộ Quốc Công đại danh đỉnh đỉnh, kiếp trước chà đạp nguyên chủ dưới chân.

Tống Đoàn Viên nhìn Thu Kim Hồng hộ tống hai mẹ con kia rời đi.

“Nhìn cái gì vậy?” Hách lão nhân thấy Tống Đoàn Viên phát ngốc, nhìn thoáng qua nam nhân kia, ánh mắt không nhịn được tối sầm lại.

“Không có việc gì!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.

Hách lão nhân lại xuống xe ngựa.

“Sư phụ……” Tống Đoàn Viên sửng sốt, liền thấy Hách lão nhân đi đến gần xe ngựa phía trước, thấp giọng nói gì đó, lập tức có người tiến đến ngăn cản xe ngựa Thu Kim Hồng.

Thu Kim Hồng vào xe ngựa kia một thời gian ngắn liền ra tới, rời đi trước.

Đoàn xe của Tống Đoàn Viên chờ tại chỗ hơn một canh giờ cũng chưa có xuất phát. Hách lão nhân cũng vẫn luôn không có trở lại.

“Nương, sao còn chưa đi vậy?” Tống Song Hỉ không nhịn được hỏi.

Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua sắc trời càng ngày càng nóng, thấp giọng nói: “Quý nhân có việc bận!”

Tống Song Hỉ cũng liền không hỏi nữa.

Tống Đoàn Viên trầm ngâm một chút, hiện tại xem ra, thân phận quý nhân mà Hách lão nhân cứu trị không đơn giản, ngay cả Thu Kim Hồng cũng phải tự mình tiến đến xe ngựa quý nhân kia, trao đổi, sau khi xong việc còn phải tránh tai mắt của người khác.

Tống Đoàn Viên tìm tòi một chút trong trí nhớ nguyên chủ, kiếp trước, Thu Kim Hồng đi theo Trình Vương, đặc biệt là sau khi Tống Phúc Tin và đại tiểu thư Hộ Quốc Công hòa li, Thu Kim Hồng càng thêm hận Tống Phúc Tin, đến khi Tống Phúc Tin và Lương Vương cùng nhau tạo phản, chính Thu Kim Hồng thân thủ tróc nã Tống Phúc Tin.

Tống Đoàn Viên thở dài, cha vợ con rể một hồi, cuối cùng lại biến thành kẻ thù.

Đoàn xe rốt cuộc khởi động.

Nỗi lòng Tống Đoàn Viên cũng chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

Một đời này, Tống Phúc Tin không có gặp gỡ Lữ dâm tặc, tâm lý sẽ không vặn vẹo, có lẽ sẽ sinh hoạt tốt cùng vị Thu đại tiểu thư kia.

Ba ngày kế tiếp đều thập phần thuận lợi, rốt cuộc ở ngày thứ tám tới bên ngoài Thiên Thành.

Tống Đoàn Viên vốn dĩ tính toán vòng trở về, hiện giờ sửa lại chủ ý, liền đi theo Hách lão nhân vào Thiên Thành.

“Nương, đây là Thiên Thành ư, cửa thành cũng thật lớn, so với cửa thành của thị trấn chúng ta lớn hơn rất nhiều!” Tống Song Hỉ nhấc màn che lên ngẩng khuôn mặt nhỏ hưng phấn nhìn cửa thành uy nghiêm kia, nhỏ giọng nói, giống như Tống Phúc Truyền lúc trước tới Thiên Thành.

Tống Đoàn Viên nói: “Nhìn quen thì cũng sẽ không thấy lớn nữa!”

Tống Song Hỉ nhấp nhấp môi, đôi mắt sáng lấp lánh, “Nương, con về sau muốn trở nên lợi hại giống như nương vậy!”

Tống Đoàn Viên nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của Tống Song Hỉ, không nhịn được vươn tay tới sờ sờ cánh tay nàng một phen, nói: “Sao vẫn gầy như vậy? Về sau ăn nhiều một chút, nếu có cơ hội, tìm sư phụ biết võ học chút võ công, cường thân kiện thể!”

Tống Song Hỉ vừa nghe vậy, lập tức nổi lên hứng thú: “Nương, con thật đúng là rất muốn học!”

“Không vội, về sau sẽ có cơ hội!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Song Hỉ vội vàng gật đầu, ghé vào trên cửa sổ xe, vẫn luôn nhìn ra phía ngoài, phảng phất giống như muốn cất toàn bộ Thiên Thành rầm rộ này vào trong mắt.

Hách lão nhân phân phó phu xe ngựa đưa Tống Đoàn Viên và Tống Song Hỉ đến Thiên An Các.

Tống Đoàn Viên từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn ba chữ to:《 Thiên An Các 》, không nhịn được có chút hoảng hốt.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ có ấn tượng với Thiên An Các.

Chủ quán Thiên An Các họ Chu, nghe nói có thiên ti vạn lũ liên hệ với Thái Y Viện hoàng cung, cho nên mới dám dùng hai chữ “Thiên An”, nhưng trước khi một nhà Tống gia bị chém đầu, Thiên An Các đã bị đóng cửa, về phần vị Chu trưởng quán sống hay chết, đi nơi nào, trong trí nhớ nguyên chủ không có.

Bình Luận (0)
Comment