Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 237 - Chương 237. Này Vong Ân Phụ Nghĩa Ngoạn Ý! (1/2)

Chương 237. Này vong ân phụ nghĩa ngoạn ý! (1/2) Chương 237. Này vong ân phụ nghĩa ngoạn ý! (1/2)

Tống Đoàn Viên ngẩn ra, còn chưa có kịp phản ứng, người đã bị túm tới trên xe ngựa.

“Song Hỉ vẫn còn đang ở y quán……” Tống Đoàn Viên vội nói.

“Ngươi yên tâm, ta đã sai người chiếu cố nàng!” Hách Ly Cung trầm giọng nói, thần sắc thập phần nôn nóng, chạy nhanh giục phu xe ngựa đi mau.

“Rốt cuộc là bệnh gì bộc phát nặng?” Tống Đoàn Viên hỏi, “Sư phụ đâu?”

“Cha ta không thể phân thân, trước mắt cũng không có tiện xuất hiện…… Là kỷ Thập Nhất, Kỷ Thập Nhất bị đâm!” Hách Ly Cung trầm giọng nói.

Tống Đoàn Viên sửng sốt, Kỷ Trường An bị đâm?

“Ngươi còn nhớ rõ chứng tràn khí ngực mà ngươi đã từng nói không?” Hách Ly Cung hỏi.

Tống Đoàn Viên gật gật đầu.

“Hiện tại tình huống của Kỷ Thập Nhất khá giống với Lương Vương lúc ấy!” Hách Ly Cung trầm giọng nói, “Ta vốn định động thủ, nhưng thật sự là không có nắm chắc!”

Tống Đoàn Viên lập tức trở nên khẩn trương.

Nếu là chứng tràn khí ngực, không chẩn trị kịp thời thì……

“Ngươi bảo phu xe ngựa chạy nhanh một chút!” Tống Đoàn Viên cúi người xuống ôm lấy băng ghế.

Hách Ly Cung gật gật đầu, giục phu xe ngựa nhanh hơn một chút.

Xe ngựa gần như bay lên.

Tống Đoàn Viên gắt gao ôm băng ghế trên xe ngựa, một đường xóc nảy, trong lòng chậm rãi nảy lên một tia khủng hoảng.

Kỷ Trường An cũng không thể chết được, nếu hắn chết, Tống Đoàn Viên nói không rõ cảm giác trong lòng, tựa hồ có chút áy náy, lại có chút không bỏ được.

Rốt cuộc ân oán đời trước còn chưa có trả hết!

Hơn nữa đời này, nàng nhìn thấy Kỷ Trường An, liền mạc danh cảm thấy an tâm, cũng không biết vì sao.

Xe ngựa rốt cuộc ngừng lại.

Hách Ly Cung không đợi xe ngựa ngừng hẳn đã nhảy xuống, mở màn che ra.

Tống Đoàn Viên bị xe ngựa rung cho có chút khó chịu, khi đứng lên, chân có chút tê, thân mình nàng lay động một chút, thiếu chút nữa từ trên xe ngựa ngã xuống.

“Không có việc gì chứ?” Hách Ly Cung vội vàng tiến lên giữ nàng.

Tống Đoàn Viên lắc đầu, ổn định tâm thần, gật gật đầu, nhanh chóng đi vài bước, chậm rãi giảm bớt tê chân, sau đó theo Hách Ly Cung vào tòa nhà.

“Thương thế của Kỷ Thập Nhất rất nghiêm trọng!” Ở cửa, Hách Ly Cung thở hổn hển một hơi, muốn Tống Đoàn Viên chuẩn bị sẵn sàng.

Tống Đoàn Viên không rảnh lo nói lời vô nghĩa cùng Hách Ly Cung, một tay đẩy hắn ra, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, Kỷ Trường An đang nằm ở trên giường, người đã hôn mê, sắc mặt ửng hồng, sờ vào thấy cả người đã nóng đến làm cho người ta sợ hãi.

Tống Đoàn Viên hơi hơi nhíu mày.

Đích xác bị thương không nhẹ.

Đại Sơn thấy Hách Ly Cung mời Tống Đoàn Viên đến, có chút không vui, hắn thấp giọng nói: “Hách công tử, đều đã là lúc này còn không mời Hách thần y, còn cố kỵ nhiều như vậy làm gì?”

Hách Ly Cung thấp giọng nói: “Tình huống vết thương của công tử ngươi khó giải quyết, dù cha ta có tới, sợ là cũng không hữu dụng như Tống Đoàn Viên!”

Đại Sơn nhìn Tống Đoàn Viên.

Tống Đoàn Viên đang ghé đầu vào trên người Kỷ Trường An, tức khắc một cổ mùi máu tươi tràn ngập, che giấu mùi đàn hương dễ ngửi trước đó trên người hắn.

Tống Đoàn Viên đặt lỗ tai ở trước ngực hắn, nghe tim đập, nghe tần suất hô hấp.

Tim Kỷ Trường An đập thực yếu, hô hấp thực mỏng manh, so với tình huống của Lương Vương càng nguy cấp hơn, hơn nữa không xong chính là, chứng tràn khí ngực đã hình thành, còn dẫn phát phản ứng phụ.

Nếu đến chậm một bước, sợ là sẽ phải trực tiếp nhặt xác cho Kỷ Trường An!

Tống Đoàn Viên nhấc vạt áo nam nhân lên, kiểm tra miệng vết thương.

Tống Đoàn Viên liều mạng làm chính mình bình tĩnh, nhưng tay vẫn có chút phát run.

Miệng vết thương ở dưới ngực, tới gần bụng, sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương.

“Kỷ Trường An!” Tống Đoàn Viên gọi tên Kỷ Trường An, nhưng Kỷ Trường An đã hoàn toàn không có phản ứng.

Tống Đoàn Viên do dự một chút, Kỷ Trường An mất máu quá nhiều, cần phải lập tức truyền máu.

Bình Luận (0)
Comment