Nhưng hiện tại cũng không biết nhóm máu.
Không biết vì sao, trong đầu Tống Đoàn Viên đột nhiên xuất hiện một ấn tượng chợt lóe qua, nàng tựa hồ đã từng truyền máu cho Kỷ Trường An, nhưng ký ức quá mơ hồ, căn bản không nhớ nổi.
Nếu hiện tại không truyền máu, Kỷ Trường An sẽ chết.
Nếu truyền máu, sinh ra phản ứng ngưng huyết, Kỷ Trường An cũng sẽ chết.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, lấy ống tiêm ra tới, dùng dây thừng buộc cánh tay lại, nặn máu ra.
Hách Ly Cung ngơ ngẩn nhìn nàng, không biết Tống Đoàn Viên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tống Đoàn Viên duỗi cánh tay Kỷ Trường An lại đây, chậm rãi tiêm máu vào.
Tống Đoàn Viên khẩn trương nhìn Kỷ Trường An, sợ hãi sẽ phát sinh phản ứng ngưng huyết.
Còn chưa ngưng huyết, Kỷ Trường An đã đột nhiên ho khan một tiếng, hô hấp dồn dập lên.
Chứng tràn khí ngực phát tác!
Tống Đoàn Viên nhanh chóng tìm được vị trí, đâm kim xuống, chậm rãi rút không khí ra khỏi lồng ngực.
Hô hấp của Kỷ Trường An chậm rãi ổn định, mà phản ứng ngưng huyết Tống Đoàn Viên vẫn luôn lo lắng cũng không có xuất hiện.
Tống Đoàn Viên lại lần nữa rút mấy ống máu rót vào trong cơ thể Kỷ Trường An, đến cuối cùng, Tống Đoàn Viên liền cảm thấy Kỷ Trường An trước mặt có chút mơ hồ, thế nhưng đổ xuống ở trên giường Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên làm một giấc mộng, trong mộng nàng tựa hồ chỉ có mười tuổi, đó là lần đầu tiên nàng kiểm tra ra ung thư, bị phát tác té xỉu.
Trong đầu Tống Đoàn Viên hiện lên lịch trình mười mấy năm kháng ung thư, tiêm, chọc tủy xương, trị bệnh bằng hoá chất, từng màn tra tấn đều trải qua một lần ở trước mắt.
Nước mắt Tống Đoàn Viên chậm rãi chảy xuống.
Kỷ Trường An được Đại Sơn nâng dậy, đứng ở giường trước Tống Đoàn Viên, nhìn nữ nhân chậm rãi rơi lệ, lòng bàn tay không nhịn được nắm chặt.
“Công tử, Hách công tử nói, Tống đại nương không có việc gì, chỉ là có chút suy yếu nên té xỉu. Thân mình ngài chưa tốt, vẫn nên đi về trước đi!” Đại Sơn thấp giọng nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Hắn cần dưỡng thân mình tốt mới được, bằng không thực xin lỗi máu của Tống Đoàn Viên.
Khi Tống Đoàn Viên tỉnh lại cảm thấy choáng váng đầu lợi hại, phảng phất toàn bộ thiên địa đều đang quay cuồng, tựa hồ còn có âm thanh bánh xe.
“Song Hỉ……” Tống Đoàn Viên không nhịn được kêu một tiếng.
“Nương, nương đã tỉnh?” Âm thanh Tống Song Hỉ quả nhiên truyền đến, sau đó một đôi cánh tay chậm rãi đỡ Tống Đoàn Viên dậy.
Tống Đoàn Viên mở mắt, bên ngoài có một tia nắng mặt trời bắn thẳng vào, nàng theo bản năng dùng tay che lại.
Quá loá mắt, toàn bộ không gian cũng oi bức, tựa hồ là thùng xe!
Tống Đoàn Viên lập tức mở mắt, nàng thật sự đang ở trong xe, hơn nữa còn đang đong đưa, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, lộc cộc.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Nàng nhớ rõ trước khi té xỉu tựa hồ tự truyền máu cho Kỷ Trường An……
Đều do nàng gần đây giảm béo quá gắt gao, nếu là thân thể trước kia, khỏe giống như trâu, đừng nói mấy ống tiêm, lại thêm mấy cái cũng không có vấn đề gì.
Kỷ Trường An!
Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi Tống Song Hỉ: “Chúng ta đang đi đâu vậy? Kỷ công tử như thế nào rồi?”
Tống Song Hỉ nói: “Là Hách công tử đưa chúng ta rời đi, nói muốn chúng ta trở về trấn Thanh Sơn. Về phần Kỷ công tử, Hách công tử nói, hết thảy đã có ngài ấy ở đó, vấn đề không lớn!”
Tống Đoàn Viên trố mắt một chút, đây là qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, ăn ốc đổ vỏ?
Đồ vong ân phụ nghĩa!
Tống Đoàn Viên tức giận đến không được, muốn đứng dậy, nhưng đầu vẫn có hơi chút choáng, chỉ đành nằm xuống.
Thân mình này chỉ dựa vào nhịn đói để giảm cân cũng không được, cần tăng mạnh rèn luyện, thân thể là tiền vốn của cách mạng!