Sau khi trưởng thôn rời đi, Tống Phúc Tin vào phòng, cùng Tống Đoàn Viên bàn bạc sự tình đi thư viện Thiên Thành đọc sách.
“Hàn phu tử nói như thế nào?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Kiếp trước, Tống Phúc Tin không có được Hàn phu tử thích như vậy, cho nên cũng không có chuyện đi Thiên Thành đọc sách.
Tống Phúc Tin nói: “Phu tử thư viện bên kia là phu tử đã từng dạy trong Quốc Tử Giám, đọc nhiều sách, càng có thể dạy gần sát với đề thi. Hiện tại trong thư viện đã định hai người tiến đến bên kia đọc sách, một người trong đó là con. Hàn phu tử nói, đây là cơ hội khó được!”
Tống Đoàn Viên lại hỏi: “Vậy ý của con thì sao?”
Tống Phúc Tin do dự một chút: “Con cảm thấy đi Thiên Thành tự nhiên so với ở một trấn Thanh Sơn nho nhỏ học được nhiều hơn, kiến thức cũng nhiều hơn, rộng hơn, nếu là trước kia, con nhất định sẽ khóc lóc đòi đi, nhưng hiện tại, con cảm thấy Hàn phu tử chẳng những tri thức uyên bác, quan trọng nhất chính là còn dạy con làm người như thế nào, cho nên con thật sự có chút do dự.”
Tống Đoàn Viên dừng một chút nói: “Ta cảm thấy con vẫn nên ở lại thư viện Bạch Vân học tập, trước thi cử nhân. Về phần đi Thiên Thành, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội!”
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên: “Con còn tưởng rằng nương sẽ bảo con đi, chuyện này nói ra ngoài, rốt cuộc cũng thập phần có mặt mũi, hơn nữa đi thư viện bên kia, là dùng học phí của thư viện Bạch Vân, không hề tốn bao nhiêu bạc!”
Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Không phải sự tình tiền bạc, cũng không phải mặt mũi, ta chỉ hy vọng con làm đến nơi đến chốn, một bước một dấu chân. Bằng tài hoa của con, sau khi thi đậu cử nhân, có rất nhiều cơ hội đi Thiên Thành đọc sách, đến lúc đó, con đã trưởng thành hơn một ít, đã biết rất nhiều chuyện, lại đi Thiên Thành, đối mặt với nhiều dụ hoặc ở đó có lẽ trong lòng có thể càng kiên định hơn một chút!”
Tống Phúc Tin do dự một chút, hắn ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên: “Nương, sao con cảm thấy nương tựa hồ thập phần không thích con đi Thiên Thành vậy? Trước kia, nương thà rằng mang theo Phúc Truyền và Song Hỉ đi, cũng không chịu mang con đi, rốt cuộc là vì sao?”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ thở dài: “Ta không phải mâu thuẫn, chỉ là cảm thấy bằng tài hoa của con, sớm hay muộn gì cũng sẽ đi Thiên Thành, không cần nóng nảy, luôn có cơ hội!”
Tống Phúc Tin không ngốc, tổng cảm thấy lý do của Tống Đoàn Viên rất gượng ép.
“Nếu con muốn đi, ta cũng không ngăn cản con, chính con quyết định đi!” Tống Đoàn Viên thấy Tống Phúc Tin hoài nghi, lại lấy lui làm tiến, nói.
Tống Phúc Tin do dự một chút nói: “Nương, con cảm thấy nương nói cũng có đạo lý, hơn nữa sang năm liền phải thi cử nhân, con muốn phấn đấu với các bạn cùng trường, cho nên con không đi! Sau khi con trở về sẽ nói với Hàn phu tử!”
Tống Đoàn Viên sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.
Sự tình Tống Phúc Tin bên này đã được giải quyết, cũng đã trở về nhà, Tống Đoàn Viên liền an tâm ngủ một giấc, bắt đầu từ ngày hôm sau, việc cất nóc cũng hoàn công, Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền cũng an tâm trở về đọc sách, Tống gia lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Thời tiết càng ngày càng nóng, cũng may phòng ở kịp thời xây xong, sau một đoạn thời gian, Tống Đoàn Viên từ Bình Thản đường bên kia mua một ít công cụ bào chế dược, sau đó bắt đầu ở trong nhà thu mua dược liệu, bào chế dược.
Viễn chí, bồ công anh, chim sáo đá còn có trọng lâu, tâm liên, đều là các loại dược liệu thường thấy, hơn nữa giá bán dược liệu ở Bình Thản đường không thấp, bởi vì đại đa số là dược phẩm từ Tiềm Giang bên kia, bởi vì gần đây bên kia gặp tai hoạ lũ lụt, hàng hóa không vận chuyển tới được, hiệu thuốc thiếu hàng hóa, Tống Phúc Quý thương lượng với Tống Đoàn Viên một phen, liền làm trọng điểm mấy loại dược này.