Tin tức Tống gia thu mua dược liệu vừa truyền ra, các nam nhân nữ nhân nhàn rỗi trong thôn liền tụ tập tới Tống gia.
“Trên núi Thanh Sơn chúng ta có dược liệu sao?” Thím Gì không nhịn được lớn giọng hô lên.
“Đó là ngươi không có kiến thức, nên không biết, ngươi nhìn Tống gia người ta, không phải dựa núi ăn núi sao, hiện giờ xây được cả căn nhà lớn, xe ngựa to cũng có!” Nhị Nhân nói.
Thím Gì tức giận đến không được: “Ngươi nhận thức sao, sao ngươi không đi hái dược trở về đi!”
Nhị Nhân sờ sờ đầu, “Ta cũng không biết!”
Nhị Nhân vừa nói vậy, không khí trong mọi người liền hòa hoãn hơn một chút.
“Tống đại nương, chúng ta muốn hái dược, nhưng ngặt nỗi không biết!”
“Đúng vậy, hiện giờ trong đất cũng không có việc gì, đi lên núi còn có thể mát mẻ chút, nhưng không biết thì hái sao được?”
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi.
Tống Phúc Quý lúc đầu còn có chút ngại ngùng, chưa từng có tiếp đón nhiều người như vậy, hắn nhìn về phía Tống Đoàn Viên, muốn Tống Đoàn Viên chống lưng cho hắn, nhưng Tống Đoàn Viên vẫn luôn cổ vũ hắn, cuối cùng hắn khẽ cắn môi, đứng dậy nói: “Mọi người, là thế này, ta mang theo mọi người đi hái thuốc, hái vài lần, mọi người liền sẽ nhận thức được, cũng chỉ có mấy loại dược kia. Hái xong, chúng ta dựa theo phẩm chất định giá, không sai biệt lắm đều là hai văn tiền một cân!”
Mọi người tính một chút, hai văn một cân, nếu là nhiều dược, một người một ngày hái mười mấy cân là không thành vấn đề, đó chính là hai ba mươi văn tiền, một tháng cũng có hơn phân nửa lượng bạc.
Mọi người đều cảm thấy việc này có khả năng, sôi nổi báo danh ngày thứ hai đi theo Tống Phúc Quý lên núi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống Phúc Quý liền thống kê số người, nói những việc cần chú ý khi lên núi, ước định sáng sớm ngày hôm sau tập hợp ở cửa nhà.
Tất cả mọi người đều mang theo khát khao cùng hy vọng rời đi Tống gia.
Tống Phúc Quý không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tống Đoàn Viên: “Nương, con ra một thân mồ hôi, chưa từng có nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy!”
Tống Đoàn Viên nói: “Vạn sự khởi đầu nan, hôm nay con đã làm rất tốt!”
Tống Phúc Quý nói: “Nương, có phải con dậy bọn họ nhận thức dược liệu xong, về sau con liền không cần lên núi nữa không? Mang theo nhiều người như vậy, con sợ vạn nhất xảy ra chuyện gì……”
“Con không cần sợ hãi, sáng ngày mai trước khi đi con hãy nói rõ ràng, con chỉ phụ trách nói cho bọn họ dược liệu trông như thế nào, không phụ trách an toàn. Bọn họ đều là người lớn, lên núi thì chính mình phải tự phụ trách an toàn!” Tống Đoàn Viên tiến lên vỗ vỗ bả vai Tống Phúc Quý, “Con có trách nhiệm là tốt, nhưng một ít trách nhiệm không cần thiết không cần phải gánh ở trên người, như vậy sẽ sống quá mệt mỏi!”
Tống Phúc Quý gật gật đầu.
“Yên tâm, ngày mai nương đi cùng con!” Tống Đoàn Viên thấy Tống Phúc Quý vẫn khẩn trương, cuối cùng không nhịn được nói.
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời, sau đó mới yên tâm.
Tống Đoàn Viên nhìn, trong lòng thở dài, Tống Phúc Quý còn cần rèn luyện thêm, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, cứ từ từ!
Sáng sớm hôm sau, mỗi nhà trong thôn không sai biệt lắm đều phái ra người đi, đều nghĩ lên núi nhìn một cái.
Có người thiệt tình muốn ngắt dược liệu, có rất nhiều người muốn nhìn náo nhiệt một cái, vạn nhất chuyện này thành thì sao!
Mặc kệ ôm mục đích gì, Tống Phúc Quý trước khi đi vẫn nói những lời kia, mọi người cũng đều đồng ý.
Người Tống gia thôn mênh mông cuồn cuộn lên núi.
Tống Phúc Quý dẫn đường ở phía trước, gặp được dược liệu liền giải thích một chút cho mọi người, mọi người một bên học một bên hái, tới nửa buổi sáng, có người đã hái đầy một sọt.
Trưởng thôn Tống Khánh Phong cũng ở trong đội ngũ, hắn thấy mọi người đều có thu hoạch, không nhịn được chỉ vào toà núi này nói với Tống Đoàn Viên: “Trước kia chỉ nghe nói trên núi có phần mộ của Đại tướng quân tiền triều, không thể ngờ còn có dược liệu có thể bán lấy tiền!”