“Phúc Quý, ngày mai còn lên núi không?” Mọi người đều bắt được bạc, hỏi Tống Phúc Quý.
“Ngày mai ta sẽ ở nhà bào chế dược cùng muội muội, nếu các ngươi đã nhận thức được, vậy chính mình đi hái đi, đem trở về, chỉ cần chất lượng tốt, ta đều thu mua!” Tống Phúc Quý nói.
Mọi người gật gật đầu, nói ngày hôm sau sẽ tiếp tục lên núi.
Vương Ngọc Lan bưng một chén cháo đậu xanh ướp lạnh cho Tống Đoàn Viên.
Một ngày này đích xác nóng đến giống như trên người bốc lửa, nhưng Tống Đoàn Viên không dám uống quá nhiều, cũng chỉ nhuận nhuận yết hầu, tất cả đều cho Tống Phúc Quý uống.
Tống Phúc Quý bưng chén, ùng ục ùng ục rót xuống.
“Chậm một chút, chậm một chút!” Vương Ngọc Lan không nhịn được khuyên nhủ, một bên dùng khăn lông ướt xoa xoa cổ cho Tống Phúc Quý.
“Không có việc gì, lát nữa sửa sang lại dược liệu xong, ta đi đến sông rửa hai cái là được!” Tống Phúc Quý nói.
Vương Ngọc Lan gật gật đầu.
“Đừng thu thập nữa, ăn cơm trước đi, ngày mai thu thập cũng không muộn, đã lên núi một ngày rồi!” Tống Đoàn Viên tiếp đón Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời, đi rửa mặt, rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Vương Ngọc Lan nấu cháo bắp, còn có bánh rán hành, hành tây xào, còn có mấy món rau.
Lên núi một ngày, thật sự đói bụng, liền muốn ăn chút đồ có nước.
Tống Đoàn Viên cũng không nhịn được uống lên nửa chén cháo bắp.
Tống Đoàn Viên uống xong, đột nhiên nhớ lại trong nhà tựa hồ không có bắp, rốt cuộc hiện tại mới tháng sáu, bắp còn chưa có chín.
“Bắp này từ đâu mà có?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Vương Ngọc Lan có chút do dự.
“Con nói đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý cũng nhìn Vương Ngọc Lan.
“Là đại ca con đưa tới, có nửa túi, nói là trả nợ!” Vương Ngọc Lan lại nhìn thoáng qua Tống Song Hỉ, “Còn hỏi bệnh tình của Song Hỉ!”
Tống Song Hỉ nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói: “Không ngờ hắn lại có tâm như vậy. Tính, nhận lấy liền nhận lấy đi, về sau đừng nhận nữa.”
Vương Ngọc Lan lập tức liền hiểu, gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên nhìn nàng như vậy, biết trong lòng nàng không dễ chịu, nhưng không có nói lời dư thừa.
Con trai nhỏ Vương gia làm Tống Song Hỉ bị thương, chuyện này đã phạm vào điểm mấu chốt của Tống Đoàn Viên, nếu cứ mặc kệ đứa trẻ kia không dạy dỗ, học thứ không tốt, mọi người vẫn nên ít lui tới thì hơn.
Tống Song Hỉ âm thầm giật nhẹ vạt áo Tống Đoàn Viên, khóe môi sung sướng mà nhấp lên.
Tống Song Hỉ thật sự không thích đứa con thứ hai của Vương gia kia.
Tống Đoàn Viên âm thầm vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng đừng để Vương Ngọc Lan nhìn thấy.
Rốt cuộc Vương Ngọc Lan cũng họ Vương.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Tống gia liền bắt đầu rửa dược, chọn dược, bào chế, vội đến khí thế ngất trời.
Buổi tối mọi người trở về, lại mang đến một ít dược, chất lượng đều không tồi, Tống Phúc Quý đều thu mua.
Qua hai ngày, nhóm dược đầu tiên đã bào chế xong, Tống Đoàn Viên đi Bình Thản đường đưa dược.
Đây là lần đầu tiên nhà mình chế dược đưa đi Bình Thản đường, Bình chưởng quầy kiểm tra một chút, phát hiện đều là dược liệu gần đây đang thiếu, tự nhiên thập phần vui mừng, chạy nhanh nhận lấy.
“Tống đại nương, ngươi còn có phương thuốc khác không?” Bình chưởng quầy cười tủm tỉm hỏi.
Dựa vào mấy toa thuốc kia, Bình Thản đường đã trở thành dược đường đứng thứ nhất thị trấn, ngay cả rất nhiều quý nhân trong thành Thái Bình cũng tới mua thuốc.
Bình chưởng quầy nếm tới ngon ngọt, càng muốn nhiều dược hơn.
“Đã không còn!” Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói.
Lúc trước nếu biết phải xuyên qua, nàng đã học thêm mấy toa thuốc.
“Nương tử Tống gia?” Tống Đoàn Viên đang hối hận, liền thấy một phu nhân đứng ở trước mặt Tống Đoàn Viên, đúng là Thủy phu nhân kia.