Sắc mặt Thủy phu nhân cũng không tốt, thời tiết nóng như vậy, mỗi người đều ra một thân mồ hôi, chỉ có sắc mặt nàng tái nhợt, trên người còn khoác một chiếc áo choàng, đội mũ có rèm.
“Nương tử Tống gia là đại phu của Bình Thản đường sao?” Thủy phu nhân hỏi.
Tống Đoàn Viên xua xua tay: “Ta chỉ là tới đưa dược, không phải đại phu của Bình Thản đường.”
Thủy phu nhân nga một tiếng.
Bình chưởng quầy thấy quý nhân, chạy nhanh tiến lên hỏi: “Phu nhân nơi nào không thoải mái?”
Thủy phu nhân do dự một chút, chỉ chỉ Tống Đoàn Viên nói: “Ta muốn nàng khám!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, cười nói: “Thủy phu nhân, ta đã nói, ta không phải đại phu của Bình Thản đường. Bình Thản đường có rất nhiều đại phu giỏi, nếu ngươi không biết, ta có thể đề cử một người giúp ngươi!”
Thủy phu nhân nhàn nhạt nói: “Không cần, ngươi khám cho ta đi!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày.
Thủy phu nhân nhìn về phía Bình chưởng quầy: “Cho ta một phòng khám bệnh, ta muốn nương tử Tống gia nhìn cho ta một chút, yên tâm, tiền khám bệnh ta sẽ không thiếu Bình Thản đường các ngươi.”
Bình chưởng quầy cũng không dám đắc tội Thủy gia, chỉ đành đáp lời.
Trong phòng khám bệnh, Thủy phu nhân lấy mũ có rèm xuống, lộ ra khuôn mặt.
Tống Đoàn Viên sau đó mới phát hiện tóc hai bên đầu Thủy phu nhân đã trắng không ít.
Lần trước nàng nhìn thấy Thủy phu nhân, hai bên tóc vẫn là màu đen, mấy ngày nay đã xảy ra sự tình gì, sao lại làm cho Thủy phu nhân nhìn so với trước đó già hơn mười tuổi?
“Mấy ngày nay xương sườn của ta vẫn luôn đau, còn bị nôn mửa đi ngoài, cũng không biết vì sao. Ta đã đi khám mấy đại phu, nguyên nhân bệnh đều không giống nhau.” Thủy phu nhân nhàn nhạt nói, “Ban đêm cũng không ngủ được, cả đêm mất ngủ, ra mồ hôi trộm, ban ngày liền sợ lạnh.”
Tống Đoàn Viên xem mạch cho nàng, lại kiểm tra lưỡi và mắt, nàng ngước mắt hỏi: “Thủy phu nhân đây là bị bệnh về tinh thần, do trường kỳ tức giận, buồn bực dẫn tới gan điều tiết không tốt, cơ thể không thoải mái, khí huyết không đều, ngăn trở kinh mạch, gây ách tắc!”
Thủy phu nhân cười lạnh: “Nôn mửa đi ngoài, xương sườn đau, đều do tức giận gây ra?”
Tống Đoàn Viên gật đầu: “Tức giận có thể khiến dạ dày bị đau, chính là trạng thái như phu nhân đã nói, trướng bụng, nôn mửa, đi ngoài. Về phần xương sườn, là bởi vì tức giận dẫn tới khí huyết và nước bọt không đủ, nếu tâm tư của Thủy phu nhân không được giải quyết, về sau sẽ càng phiền toái.”
Thủy phu nhân nắm chặt ngón tay, cười lạnh: “Giải quyết, giải quyết như thế nào?”
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Thủy phu nhân một cái.
Thủy phu nhân như vậy, hẳn là bởi vì Thủy lão gia.
Lần trước nàng nhìn thấy Thủy phu nhân, liền quan sát ra Thủy phu nhân kỳ thật vẫn luôn cố gắng khắc chế.
Có lẽ hiện giờ gặp được một chút sự tình, Thủy phu nhân vô pháp khắc chế, mới có thể giận ra bệnh.
“Cởi chuông còn cần người cột chuông, Thủy phu nhân muốn giải quyết, phải tìm được ngọn nguồn, bằng không, sợ là……” Tống Đoàn Viên thở dài.
“Nếu như không thể giải quyết thì sẽ như thế nào?” Thủy phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cười nói: “Tức chết người, không phải một câu nói khoa trương!”
Thủy phu nhân nắm chặt ngón tay.
Tống Đoàn Viên lấy giấy ở bên cạnh, viết mấy tên dược liệu, “Ta khai một phương thuốc cho phu nhân, nhưng chỉ có thể trị phần ngọn, vẫn là cần chính phu nhân tự giải quyết!”
Thủy phu nhân cắn môi gắt gao, cả người run rẩy, cuối cùng lập tức đứng dậy, ném bạc ở trước mặt Tống Đoàn Viên, phương thuốc đều không có lấy, xoay người đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng Thủy phu nhân, hơi hơi nhíu mày.
Trong chốc lát sau, Bình chưởng quầy tiến vào, nhìn thoáng qua bạc kia.
Tống Đoàn Viên giao bạc cho Bình chưởng quầy.
Bình chưởng quầy cầm bạc, vui mừng nói: “Được lắm, Tống nương tử, ngươi đã có thể xem bệnh! Có hứng thú ở lại chỗ ta ngồi khám hay không?”