Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Dược đường trong nhà vừa mới xây lên, ta sợ hai đứa nhỏ làm không tốt, ta vẫn phải trở về nhìn một chút!”
“Vậy ngươi khi nào nghĩ đến liền cứ đến, cái khác không nói, chỉ bằng thanh danh đồ đệ của Hách thần y, người tìm nguơi trị bệnh nhất định nối liền không dứt!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Ta mới đi theo sư phụ học y được một thời gian ngắn, sợ làm bẩn thanh danh của sư phụ.”
“Sao có thể, ngươi nhìn ngươi mới nói có mấy câu, phương thuốc cũng chưa kê, Thủy phu nhân liền trả cho nhiều bạc như vậy, thuyết minh vẫn là ngươi có bản lĩnh!” Bình chưởng quầy cười nói.
Tống Đoàn Viên không nghĩ cùng Bình chưởng quầy nói thêm cái gì, hỏi sự tình tìm kiếm Tống Tới Đệ.
“Vẫn luôn không có tin tức, gia đình kia sau khi rời khỏi trấn Thanh Sơn liền không có tin tức!” Bình chưởng quầy nói, “Không dễ tìm!”
Tống Đoàn Viên thở dài.
Hiện giờ vận mệnh của mấy đứa trẻ Tống gia hẳn là đã thay đổi, chỉ dư lại sự tình tìm kiếm Tống Tới Đệ và con gái cả Tống Đại Cát của Tống gia.
Sự tình Tống Đại Cát, Tống Đoàn Viên vẫn luôn muốn đi xem, nhưng bởi vì vội nên chưa đi được.
Xem ra cần phải bớt thời giờ đi nhìn một cái!
Tống Đoàn Viên trở về, thương lượng cùng Tống Phúc Quý chuyện này.
Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ đang vội vàng bào chế dược, nghe nói hôm nay dược liệu bán được hơn 500 văn, càng có nhiệt tình, nhưng vẫn nói, “Nương, nương muốn đi con sẽ đưa nương đi, Đại Cát xuất giá cũng đã sắp được hai năm, vẫn luôn không có tin tức!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Mấy ngày tới thu thập một chút rồi đi!”
Tống Phúc Quý đáp lời.
Tống Đoàn Viên ở trong trí nhớ nguyên chủ tìm tòi một lần, Tống Đại Cát và Tống Phúc Quý là cặp song sinh, so với Tống Phúc Quý càng không được coi trọng, lúc ấy nguyên chủ ghét bỏ nàng ở nhà lãng phí lương thực, liền tùy tiện tìm một người tái hôn, trả tiền lễ hỏi cao rồi đuổi đi, gả thật sự xa, từ sau khi gả chồng liền chưa từng trở về, Tống gia cũng không ai đi thăm nàng.
Tống Đại Cát gả đi nơi nào, Tống Đoàn Viên cũng không biết, chỉ đành đi tìm bà mối làm mai năm đó hỏi một chút, thật vất vả mới biết được, chuẩn bị sau khi làm xong số dược này sẽ xuất phát.
Trước khi xuất phát, Tống Đoàn Viên lại đi Trần gia thôn đưa dược cho con trai nhỏ Trần gia.
Khế bán mình của Tống Song Hỉ vẫn còn ở trong tay bà nương Trần gia, Tống Đoàn Viên nghĩ chạy nhanh chữa khỏi cho con trai nhỏ Trần gia, lấy lại khế bán mình, như vậy sự tình Tống Song Hỉ nàng cũng an tâm hơn một ít.
Bà nương Trần gia đang ở đình viện nhìn con trai nhà mình cưỡi ngựa.
Cái gọi là cưỡi ngựa, chính là Trần Thành Chí cưỡi ở trên cổ người hầu, trong tay còn cầm một cái roi nhỏ, trong miệng không ngừng kêu, quất lên người hầu.
Nhìn thấy Tống Đoàn Viên, bà nương Trần gia liền cho người đưa Tống Đoàn Viên tới.
“Gần đây uống dược không tồi, đã một tháng không có phát tác!” Bà nương Trần gia nói.
“Một khi đã như vậy, Trần phu nhân, có phải có thể trả lại ta khế bán mình của Song Hỉ hay không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Bà nương Trần gia liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Ngươi gấp cái gì, không phải đã nói một năm sao! Hơn nữa, Chí Nhi hiện tại không phát tác, không đại biểu qua mấy ngày nữa không có phát tác! Ngươi không nên gấp gáp, ngươi còn đang chữa bệnh cho Chí Nhi, chẳng lẽ ta còn có thể bán Tống Song Hỉ đi sao?”
Tống Đoàn Viên ngước mắt lạnh lùng nhìn bà nương Trần gia: “Trần phu nhân, bạc lúc ấy ngươi đưa cho Tống gia chúng ta, chúng ta đã trả lại ngươi. Khế bán mình ngươi cũng nên trả lại cho ta. Trước kia, ngươi muốn ta xem bệnh cho con trai ngươi, ta cũng đã xem, nhưng hiện tại ta cần phải lấy khế bán mình khế trở về, nếu ngươi không chịu, ta chỉ có thể đi cáo quan, mà bệnh của con trai ngươi, ta cũng sẽ không quản nữa!”
Tống Đoàn Viên nói xong, cất lại phương thuốc vừa lấy ra, xoay người muốn đi.