Bà nương Trần gia do dự một chút: “Ngươi cho rằng Thủy lão gia đón dâu cho con trai nhỏ là thật sự tìm con dâu cho chính mình sao? Hắn đây là cố tình làm Thủy phu nhân thấy ngột ngạt!”
Trần lão gia sửng sốt một chút: “Có ý gì?”
Bà nương Trần gia bất đắc dĩ nói: “Việc đã đến nước này ta liền nói, Thủy phu nhân vẫn luôn không có con, Thủy lão gia cưới nhiều tiểu thiếp như vậy, mới sinh hai đứa con trai, thế nhưng sau khi Thủy lão gia hơn 50 tuổi, ngươi có thấy tiểu thiếp nào có thể sinh con được không? Thủy phu nhân đã sắp 50 lại sinh ra con trai nhỏ Thủy gia, Thủy lão gia vẫn luôn cảm thấy đứa trẻ kia không phải của hắn!”
Trần lão gia lập tức mở to hai mắt: “Thế nhưng còn có chuyện như vậy?”
“Thủy phu nhân khổ ở trong lòng, không nói được với ai, chỉ có thể nói với ta, chuyện này ta không có nói với người khác.” Bà nương Trần gia thở dài, “Bằng không bằng vào gia thế của Thủy gia, con trai nhỏ lại là con vợ cả, vì sao không cưới một nữ tử môn đăng hộ đối, mà lại muốn tìm người ở nông thôn? Con trai nhỏ mới mười mấy tuổi, biết cái gì? Vợ cả chết trong đêm, còn không biết bị ai làm đến chết đâu!”
“Thế lực nhà mẹ đẻ Thủy phu nhân lớn, Thủy lão gia trong lòng khó chịu không có chỗ phát tiết, chỉ có thể phát tiết ở trên người con trai nhỏ!” Bà nương Trần gia thở dài.
Trần lão gia vỗ đùi: “Nói như vậy, may mắn không đưa khế bán mình của Tống Song Hỉ cho Thủy lão nhân, nếu không, Thủy phu nhân sẽ không tha cho nhà chúng ta!”
Trần phu nhân nói: “Đây là đương nhiên, cho nên khế bán mình này vẫn nên trả lại cho Tống gia, nhà chúng ta ở quê nhà cũng coi như là có uy tín danh dự, Tống Đoàn Viên không dám làm gì con trai chúng ta, khế bán mình không ở chỗ chúng ta, chuyện của Thủy gia chúng ta cũng đừng trộn lẫn!”
Trần lão gia gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên nghẹn hỏa đi trở về nhà.
Tống Song Hỉ đang ở trong sân bào chế dược, khuôn mặt nhỏ phơi đến hồng hồng, một thân mồ hôi, thấy sắc mặt Tống Đoàn Viên tái nhợt tiến vào, chạy nhanh tiến lên hỏi: “Nương, làm sao vậy?”
Tống Phúc Quý nghe được âm thanh cũng đi đến.
Tống Đoàn Viên lấy khế bán mình ra đưa cho Tống Song Hỉ xem.
Tống Song Hỉ vừa thấy khế bán mình, thân mình liền không nhịn được run run.
Tống Đoàn Viên giơ khế bán mình ở trước mặt mọi người cẩn thận xác nhận, sau đó liền xé thành mảnh nhỏ ở trước mặt Tống Song Hỉ.
Nhìn khế bán mình bị Tống Đoàn Viên xé nát, hai chân Tống Song Hỉ mềm nhũn ngồi xổm trên mặt đất, ô ô thấp giọng khóc lên.
Thẳng đến giờ khắc này, Tống Song Hỉ mới cảm thấy chính mình phảng phất giống như trọng sinh.
Tống Đoàn Viên tiến lên ôm lấy Tống Song Hỉ, thấp giọng nói: “Không có việc gì, thật sự không có việc gì, về sau con chính là người tự do!”
Tống Song Hỉ gật gật đầu.
“Nương, sao nương lấy được khế bán mình về vậy?” Tống Phúc Quý cũng tràn đầy vui mừng, “Lúc này Song Hỉ yên tâm rồi!”
Vương Ngọc Lan cũng gật đầu nói: “Thật tốt, về sau liền yên tâm rồi!”
Tống Song Hỉ trước kia bởi vì sự tình Vương Vạn Hào, đối mặt với Vương Ngọc Lan thì hiền lành, kỳ thật trong lòng vẫn có chút ngăn cách, hiện giờ nhìn nàng thiệt tình cao hứng vì mình, ngăn cách trong lòng Tống Song Hỉ cũng tiêu giảm đi một ít.
“Tẩu tử, ta giúp tẩu nấu cơm!” Tống Song Hỉ thấy đôi tay Vương Ngọc Lan đầy bột, vội nói.
Vương Ngọc Lan vội vàng đáp lời.
Tống Đoàn Viên nhìn hai người chị dâu em chồng vào phòng bếp, trong lòng cũng thấy an ủi.
Tuy đã lấy khế bán mình về, nhưng sự tình Thủy gia nàng vẫn không yên tâm.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, bảo Tống Phúc Quý đưa phương thuốc đi cho Thủy phu nhân.
“Thủy phu nhân?” Tống Phúc Quý khó hiểu, “Nương và Thủy gia có lui tới từ bao giờ vậy?”
“Trước kia không có, hiện tại có!” Tống Đoàn Viên cười cười.
Trong lòng Tống Phúc Quý hồ nghi, nhưng vẫn dựa theo Tống Đoàn Viên phân phó, đưa phương thuốc đến Thủy gia.
Thủy phu nhân nhìn tổ yến trước mặt đang do dự không biết có nên làm hay không, tay nàng lúc nắm vào lúc thả ra, tựa hồ không thể ra quyết định cuối cùng.