“Phu nhân, bên ngoài có một người tự xưng là Tống Phúc Quý, nói là từ Tống gia thôn đến, tới đưa phương thuốc cho ngài!” Có bà tử tiến vào bẩm báo.
Thủy phu nhân sửng sốt một chút: “Tống gia thôn?”
Bà tử đáp lời: “Hắn nói như vậy. Phu nhân có nhận thức hắn không?”
Thủy phu nhân do dự một chút nói: “Cho hắn vào đi!”
Bà tử mời Tống Phúc Quý đi vào.
Thủy phu nhân liếc mắt đánh giá Tống Phúc Quý một cái, hỏi: “Mẫu thân ngươi là y nương Tống gia?”
Tống Phúc Quý vội nói: “Đúng vậy, nương ta bảo ta đưa phương thuốc cho phu nhân, nói là phu nhân cần!”
Thủy phu nhân nhíu mày, sai người lấy phương thuốc tới.
Thủy phu nhân nhìn thoáng qua phương thuốc kia, thế nhưng tất cả đều là loại dược liệu quý báu như nhân sâm, lộc nhung, tuyết liên.
Thủy phu nhân cười lạnh: “Đây là phương thuốc gì? Tất cả đều là loại thuốc bổ quý báu, phảng phất giống như ta sắp tắt thở vậy!”
Tống Phúc Quý nói: “Mẹ ta nói, phu nhân sớm hay muộn gì cũng sẽ cần phương thuốc này, dù cho ngài không cần, tiểu công tử có lẽ có một ngày cũng cần dùng tới. Thủy phu nhân, nếu không có việc gì, ta đi trước!”
Tống Phúc Quý nói xong lời Tống Đoàn Viên muốn truyền đạt, xoay người rời đi.
Thủy phu nhân nắm chặt tay.
Tiểu công tử, con trai của nàng!
Thủy phu nhân biết chính mình hẳn nên hạ quyết tâm, bằng không Tống Đoàn Viên nói đúng, sớm muộn gì nàng và con trai của mình cũng phải dùng phương thuốc này.
Thủy phu nhân bưng tổ yến lên, nhàn nhạt hỏi bà tử: “Hiện tại ai đang hầu hạ ở bên cạnh lão gia?”
Bà tử vội nói: “Hôm nay là Thập Nhất di nương cùng Thập Tam di nương!”
Thủy phu nhân nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi nhìn một cái đi!”
Bà tử do dự một chút: “Phu nhân, có thể nhịn liền nhịn đi, ngài cũng biết lão gia từ trước đến nay làm việc hồ đồ, ngài đi nhìn, sẽ chỉ càng làm chính mình thêm tức giận hơn!”
Thủy phu nhân cười lạnh: “Sẽ không tức giận!”
Bà tử ngẩn ra, không hiểu Thủy phu nhân có ý gì, lại thấy Thủy phu nhân đã bưng chén tổ yến kia ra khỏi phòng.
Tống Phúc Quý trên đường trở về vẫn luôn suy nghĩ ý tứ mà Tống Đoàn Viên muốn hắn nói cho Thủy phu nhân, nhưng vẫn luôn không có suy nghĩ ra.
Phương thuốc kia Tống Phúc Quý đã nhìn qua, dùng phương thuốc kia, người sắp chết không sai biệt lắm cũng có thể cứu sống, tuy nhiên sắc mặt Thủy phu nhân chỉ có chút tái nhợt, tinh thần thì vẫn tạm được, thật sự không cần phải dùng phương thuốc này.
Hơn nữa nhiều dược liệu quý báu như vậy, biết chạy đi đâu mua?
Trong lòng Tống Phúc Quý tràn đầy hồ nghi trở về nhà.
“Đã đưa đi?” Tống Đoàn Viên đang thái dược, quay đầu liếc mắt nhìn Tống Phúc Quý một cái.
Tống Phúc Quý gật đầu: “Đã đưa, lời nương muốn con nói cũng đã nói!”
Tống Đoàn Viên gật đầu, “Tốt!”
“Nương, phương thuốc kia……” Tống Phúc Quý vừa định hỏi.
“Con đi rửa sạch tâm liên để vào sọt trúc tẩm ướt trong vòng sáu canh giờ, thời gian này tẩm ướt, sáng ngày mai lấy ra, đừng quên!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời.
Tống Đoàn Viên lại rửa sạch bùn đất dính trên bạc hà, phơi khô, tính toán làm long não bạc hà.
Bạc hà là cấm dược, Tống Đoàn Viên không dám đem đi bán, dù sao cũng không hái được nhiều lắm, liền lưu trữ lại cho chính mình dùng.
Tống Đoàn Viên bận việc hai ngày, chế tác dược liệu đến không sai biệt lắm, hôm nay đóng xe ngựa, đang muốn đi thị trấn lần nữa, liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa.
Tống Đoàn Viên híp híp mắt, phân phó Tống Phúc Quý, “Phúc Quý, chuyến này con và Song Hỉ đưa đi!”
Tống Phúc Quý sửng sốt, hỏi: “Nương, sao nương không đi?”
Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nhìn chiếc xe ngựa tiến đến kia: “Hôm nay có người tới cửa cầu khám.”
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút, liền thấy chiếc xe ngựa kia ngừng ở trước cửa, một người hầu từ trên xe ngựa bước xuống, la lớn: “Y nương Tống gia, Thủy phu nhân mời ngài qua cửa điều trị!”