“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tống Phúc Quý hỏi, “Nương, nương nói xem chúng ta có thể trồng dược được hay không? Tựa như trồng tiểu mạch, bắp!”
Không đợi Tống Đoàn Viên mở miệng, Tống Song Hỉ do dự một chút hỏi: “Đại ca, còn chưa có nghe nói ai trồng dược!”
Tống Phúc Quý mắt trông mong mà nhìn Tống Đoàn Viên, chờ Tống Đoàn Viên trả lời.
“Có thể trồng!” Tống Đoàn Viên nói, “Một ít chủng loại, tỷ như cây kim ngân, tía tô, ngải, bán hạ, lam căn, cúc hoa, bồ công anh, gieo trồng dược liệu ít rủi ro, không cần kỹ thuật cũng có thể đảm bảo sản lượng cao, bào chế lên cũng tương đối đơn giản.”
“Nương, còn có bạc hà!” Tống Phúc Quý nhỏ giọng nói, “Con nghe Bình chưởng quầy nói, bạc hà rất hút hàng, chúng ta lên trên núi đào mấy cây, mang về trồng!”
Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Con nhớ kỹ, sự tình trái pháp luật nhất định không thể làm. Triều đình muốn khống chế bạc hà, chúng ta không thể trồng!”
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời.
“Con trước trồng mấy loại này đi, nghĩ biện pháp nhổ mầm cây hoặc là thu hoạch hạt giống!” Tống Đoàn Viên nói, “Chỉ trồng mấy loại này cũng đủ cho con bận việc!”
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời, “Năm nay chuẩn bị chút hạt giống và mầm, chờ thu hoạch bắp xong, chúng ta liền trồng!”
Tống Phúc Quý nghĩ nghĩ: “Nương, nhưng ruộng nhà ta không nhiều, trồng nhiều chủng loại như vậy sợ là không đủ!”
Tống Đoàn Viên thật ra rất vừa lòng, Tống Phúc Quý đã động não kiếm tiền.
“Phía sau núi không phải có đất hoang sao, con nói một tiếng với trưởng thôn, mướn người trong thôn khai khẩn, năm nay chuẩn bị một chút, sang năm chính thức gieo trồng!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý cảm thấy ý tưởng của Tống Đoàn Viên và hắn không mưu mà hợp, hắn chạy nhanh đáp ứng.
Lần trước xây nhà còn dư lại mấy lượng bạc, hẳn là cũng đủ khai khẩn một mảnh đất hoang kia.
Sự tình dược đường của Tống gia chậm rãi đi lên quỹ đạo, Tống Đoàn Viên rảnh rỗi, tổng không nhịn được nhớ tới Kỷ Trường An.
Không biết vết thương của Kỷ Trường An như thế nào, Hách lão nhân và Hách Ly Cung bên kia cũng không có tin tức.
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, đảo mắt liền đến tháng bảy.
Mùng bảy tháng bảy là Tết Khất Xảo, buổi tối hôm nay, con gái trong thôn đều sẽ tụ tập ở bên nhau thêu hoa.
Trong thôn có một cô gái tên Hương Liên tới gọi Song Hỉ.
Song Hỉ hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Trước kia bởi vì tính tình cực phẩm của nguyên chủ, con gái trong thôn đều không muốn lui tới cùng mấy đứa con Tống gia.
Tống Phúc Quý lớn, thành thân, có gia đình nhỏ của chính mình, không có đồng bọn cũng không sao.
Tống Phúc Tin chỉ biết đọc sách, hắn chơi một mình rất ổn.
Tống Phúc Truyền là nhân tinh, người khác không chơi cùng hắn, hắn sẽ chơi cùng người khác.
Chỉ có Tống Song Hỉ là bị động, Tết Khất Xảo năm ngoái, nàng chỉ đứng xa xa hâm mộ nhìn người khác chơi.
Hiện giờ Hương Liên tới kêu Song Hỉ, Song Hỉ chạy nhanh nhìn về phía Tống Đoàn Viên.
“Đi thôi đi thôi!” Tống Đoàn Viên vẫy vẫy tay, “Nhưng nhớ rõ phải chú ý an toàn, nếu quá muộn thì không được ra khỏi thôn, sớm trở về!”
Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời.
Tống Hương Liên lôi kéo tay Tống Song Hỉ ra sân.
Vương Ngọc Lan ôm em bé ra tới, có chút hâm mộ nhìn theo.
Em bé đã bốn tháng, tục ngữ nói, ba tháng biết lẫy bốn tháng biết lật, sáu tháng biết ngồi, bảy tháng biết trườn, tám tháng biết bò, chín tháng lò dò tập đi, em bé hiện tại thích nhất chính là xoay người, cũng bởi vì đã biết xoay người, bên cạnh nhất định phải có người nhìn.
Khi Vương Ngọc Lan có việc bận, Tống Tiếu Tiếu liền trông em.
“Con đưa đứa nhỏ cho ta, hôm nay con cũng đi ra ngoài chơi đi, mang theo Tiếu Tiếu!” Tống Đoàn Viên tiến lên tiếp nhận em bé, nói.
Vương Ngọc Lan lập tức xua tay: “Nương, con đã lớn rồi, không thể giống tiểu cô nương chơi mấy thứ này!”