Nàng chưa từng bị nhiều người chú ý như vậy, nàng định vươn tay tới lấy lại kim thêu hoa của chính mình, lại bị Tống Hương Liên bắt lấy cánh tay.
“Làm gì thế, còn chưa có chìm xuống mà!” Tống Hương Liên nói.
Tống Song Hỉ thấp giọng nói: “Ta nhận thua, ta sao có thể khéo tay bằng ngươi được!”
Tống Hương Liên cười rộ lên: “Đây chỉ là một trò chơi, ngươi đừng coi là thật!”
Tống Song Hỉ chỉ đành rụt tay về, gật gật đầu.
Cây kim của Tống Song Hỉ rốt cuộc chậm rãi chìm xuống phía dưới.
Tống Song Hỉ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng không muốn thắng Tống Hương Liên.
Tống Hương Liên là cô gái thứ nhất ở trong thôn vươn cánh tay hữu nghị với nàng, nàng không muốn mất đi người bằng hữu này.
Cuối cùng Tống Hương Liên thắng.
Tống Hương Liên cười đến thực đẹp, cầm tay Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ cười cười, thiệt tình cao hứng vì Tống Hương Liên.
Bởi vì có người bằng hữu thứ nhất, Tống Song Hỉ phá lệ vui vẻ, khi trở về liền kể sự tình Tết Khất Xảo với Tống Đoàn Viên.
“Con cũng nên chơi với những người cùng tuổi nhiều một chút!” Tống Đoàn Viên nói, nhìn Tống Song Hỉ cười rộng rãi, chính mình cũng thấy cao hứng.
Trước đó, bởi vì sự tình Thủy gia mà chậm trễ việc đi tìm Tống Đại Cát, hiện giờ sự tình Thủy gia đã giải quyết xong, Tống Đoàn Viên liền nhắc lại chuyện này với Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý lập tức dặn dò sự tình trong nhà cho Tống Song Hỉ, ngày thứ hai liền lên đường.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Tống Đại Cát hẳn là đầu xuân sang năm sẽ bị hưu, cũng chính là tròn ba năm sau khi gả đến nhà chồng.
Tống Đại Cát gả đến một địa phương cách xa hai mươi dặm, xem như là một thành trấn nhỏ, luận về vị trí địa lý thì phát đạt hơn so với trấn Thanh Sơn.
Tống Đoàn Viên tìm trong ký ức của nguyên chủ một chút, năm đó, bà mối mang theo một nam nhân diện mạo ngờ nghệch đến cửa, nói là người nơi khác tới Tống gia thôn tìm vợ, trong nhà có chút tiền bạc.
Lúc trước Tống tú tài vốn coi thường người nọ, nhưng lúc ấy Tống tú tài đã bắt đầu sinh bệnh, sự tình trong nhà không làm chủ được.
Nguyên chủ thấy tiền sáng mắt, thu năm lượng bạc lễ hỏi, liền gả Tống Đại Cát đi.
Ngày Tống Đại Cát xuất giá, Tống gia ngay cả tiệc rượu cũng không có làm, Tống Đại Cát chỉ mặc lại áo cưới khi nguyên chủ thành thân, ngồi trên xe bò của nam nhân kia rời đi.
Nguyên chủ còn tiếc bộ áo cưới kia mất vài ngày.
Sưu tầm ký ức ra tới, Tống Đoàn Viên không nhịn được than vài tiếng.
Kiếp trước Tống Đại Cát bị hưu bỏ không có trở lại Tống gia thôn, thứ nhất là sợ trở về, thứ hai cũng là trong lòng có oán hận đi?
Tống Phúc Quý vội vàng đánh xe, đi ba ngày rốt cuộc cũng tới thị trấn cách hai mươi dặm kia.
Thị trấn này thập phần phồn hoa, bởi vì cách Thái Bình không xa, nơi nơi là người buôn bán.
Dựa theo lời bà mối nói, Tống Đại Cát gả cho người ở trong thị trấn có mở một tiệm tạp hóa, trong nhà chỉ có một con trai.
Điều kiện như vậy, lại ở thị trấn, sao một hai phải đi đến Tống gia thôn nơi lưu đày xa xôi kia để tìm vợ, bản thân liền rất kỳ quái.
Nhưng năm đó nguyên chủ chỉ thấy tiền, lại không có nghĩ những vấn đề này.
Tống Phú Quý đi hỏi thăm địa chỉ, lại bị người ta trợn trắng mắt.
Tống Phúc Quý có chút không hiểu ra sao, trở về nói chuyện này cùng Tống Đoàn Viên.
“Chúng ta trước tìm một chỗ ở đã!” Tống Đoàn Viên nói, “Tìm xong lại hỏi thăm sau!”
Tống Phúc Quý nhìn thị trấn phồn hoa này, trong khoảng thời gian ngắn không biết đang ở nơi nào.
Thị trấn có khách điếm, nhưng mặt tiền đều thập phần xa hoa, so với tửu lầu lớn nhất trấn Thanh Sơn còn xa hoa hơn, Tống Phúc Quý có chút khiếp đảm.
“Chỗ nào đông thì đến!” Tống Đoàn Viên nói, đi đến trước một khách điếm có rất nhiều khách.