Tống Đoàn Viên thở dài một hơi.
Dọc theo đường đi, Tống Đại Cát không có nói thêm gì nữa, chỉ nhìn quang cảnh ngoài xe, có thể ăn có thể ngủ, trong ba ngày ngắn ngủi này, trên khuôn mặt nhỏ khô quắt đã có một chút hồng nhuận.
Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Quý đánh xe ngựa đến thị trấn.
Ở trước một cửa hàng trang phục, Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Quý dừng xe ngựa lại.
Tống Đại Cát xuống xe.
Bởi vì ánh mặt trời quá chói chang, nàng không nhịn được giơ tay che lại ánh mặt trời kia.
Tống Đoàn Viên kéo Tống Đại Cát vào cửa hàng.
Cửa hàng có xiêm y rực rỡ muôn màu.
Tống Đoàn Viên nhìn hai bộ xiêm y, một bộ màu hoa sen, một bộ màu vàng nhạt, bảo Tống Đại Cát đi thử một chút.
“Con……” Tống Đại Cát nhìn bộ y phục mới kia, lại nhìn nhìn bộ y phục trên người chính mình, có chút tự biết xấu hổ.
Khi nàng rời khỏi Cẩu gia, cũng chỉ mặc một bộ xiêm y này, đã ba ngày không có thay đổi.
“Đi thử đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Chưởng quầy nhìn thấy xiêm y dơ trên người Tống Đại Cát, đang muốn nói chuyện, Tống Đoàn Viên đã đặt bạc ở trên quầy.
Chưởng quầy chạy nhanh sai vợ mình mang theo Tống Đại Cát đi thay đồ.
Tống Đại Cát đổi xiêm y xong, ra tới.
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua, tiến lên kéo búi tóc Tống Đại Cát xuống, tùy tiện tết cho nàng hai bím tóc.
“Nương……” Tống Đại Cát sửng sốt một chút, “Con đã từng gả cho người ta, tóc cần phải quấn lên!”
Tống Đoàn Viên nói: “Con vẫn là một tiểu cô nương, quấn lên trông già! Không cần phải để ý nhiều như vậy, trông như thế nào đẹp thì làm!”
Tống Đoàn Viên đánh giá một chút, vừa lòng gật gật đầu: “Chờ trở về, ta cắt tóc mái cho con, sẽ trông càng có tinh thần hơn!”
Có lẽ là bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ cộng thêm trường kỳ buồn bực, tóc của Tống Đại Cát khô vàng, mép tóc còn có chút lui về phía sau, nhìn càng thêm cao tuổi.
Tống Đại Cát cười cười, không có lại phản bác.
Tống Đại Cát thử cái thứ hai màu vàng nhạt, Tống Đoàn Viên trực tiếp không cho nàng cởi ra, mặc như vậy đi ra cửa.
“Nương, nương mua hết sao?” Tống Đại Cát sửng sốt.
“Mua!” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói, “Còn mua cho đại tẩu con, Song Hỉ, Tiếu Tiếu mỗi người một bộ, em bé còn nhỏ, trời nóng, mặc cái yếm là được, không cần y phục mới!”
“Tiếu Tiếu…… em bé……” Tống Đại Cát cảm thấy mấy cái tên này xa lạ, càng xa lạ chính là thái độ của Tống Đoàn Viên đối với Vương Ngọc Lan.
Nương nàng thế nhưng còn mua quần áo mới cho đại tẩu, trước kia không đánh Vương Ngọc Lan chết đã là không tồi!
Tống Đại Cát ngồi trên xe ngựa, dọc theo đường đi xoa xoa vạt áo màu vàng nhạt kia, càng xem trong lòng càng thêm vui mừng.
Lúc mới đến Cẩu gia, nàng cũng đã từng mơ như vậy, nhưng sau này, giấc mơ kia tất cả đều là ác mộng, bởi vì trong mơ chỉ thấy khuôn mặt dữ tợn của cha con Cẩu gia kia.
Giấc mộng đẹp này, hãy kéo dài lâu một chút……
Xe ngựa Tống Đoàn Viên vừa mới rời đi trấn Thanh Sơn, xe ngựa Kỷ Trường An vừa lúc nghênh diện mà đến.
“Công tử, người đánh xe kia tựa hồ là Tống Phúc Quý!” Đại Sơn đánh xe nhìn thấy Tống Phúc Quý, không nhịn được xoay người nói với Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Để cho bọn họ đi đi!”
Đại Sơn sửng sốt một chút: “Công tử hiện giờ thân mình yếu như vậy, ăn uống lại không tốt, hay là bảo Tống đại nương làm chút đồ ăn ngon miệng cho công tử?”
Kỷ Trường An dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Không cần!”
Đại Sơn có chút khó hiểu, muốn hỏi nhiều vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Lúc này, sau khi công tử tìm được đường sống trong chỗ chết, tựa hồ thái độ đối với Tống gia càng mịt mờ hơn.
Kỷ Trường An nhấc màn che lên, nhìn xe ngựa Tống gia dần dần đi xa, ánh mắt u ám.