Tống Đoàn Viên tiến vào sân liền cảm thấy không khí Tống gia khác biệt.
“Nha, thông gia đã trở lại!” Vương Lý Thị giống một nữ chủ nhân, từ trong viện chạy ra đón.
Tống Đoàn Viên nhíu mày.
Lúc này Tống Phú Quý đỡ Tống Đại Cát từ trên xe ngựa xuống dưới.
Vương Lý Thị nhìn Tống Đại Cát sửng sốt: “Đây là…… Ai nha, đây là đại cô nương mà, ngươi nhìn xem, đã nhiều năm không thấy nha!"
Vương Lý Thị tiến lên thân thiết cầm tay Tống Đại Cát.
Tống Đại Cát theo bản năng tránh thoát Vương Lý Thị.
Tống Phúc Quý thành thân không lâu, Tống Đại Cát liền xuất giá, cho nên nàng không nhớ rõ Vương Lý Thị.
Vương Lý Thị cười tủm tỉm nói: “Ta là nương của đại tẩu ngươi, ở Vương gia thôn, nhìn đứa nhỏ ngươi này, không nhớ rõ ta đi!”
Tống Đại Cát cúi đầu không nói chuyện. Tống Phúc Quý nhíu mày, ngước mắt gọi một tiếng: “Nương Tiếu Tiếu!”
Vương Ngọc Lan vội vàng lên tiếng, từ trong phòng bếp ra tới, một tay đầy bột.
Vương Ngọc Lan vừa thấy sắc mặt Tống Phúc Quý và Tống Đoàn Viên, liền biết là sự tình gì, vội nói: “Cái kia, nương…… nương con vừa tới, cũng không mang theo tiểu đệ, con đã bảo nương mau rời đi, nhưng……”
Tống Đoàn Viên biết Vương Ngọc Lan không cứng rắn nổi, nàng nhìn thoáng qua Vương Lý Thị: “Lần này là bởi vì sự tình gì?”
Vương Lý Thị cười nói: “Ngươi nhìn xem kìa, lần trước tiểu tử Hào nhi gây ra họa, đẩy ngã Song Hỉ, khi ta rời đi đã đánh hắn một trận, hôm nay cầm một con gà tới đây, là cho Song Hỉ tẩm bổ, đang định cắt tiết đây!”
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua con gà trong sân bị trói chân, nói: “Nhà ta không thiếu gà, Vương Vạn Hào thích ăn gà, ngươi cầm về cho hắn ăn đi!”
“Hắn là đứa nhỏ, ăn gà làm gì!” Vương Lý Thị nói, đi theo Tống Đoàn Viên vào bên trong.
Tống Đoàn Viên thấy Tống Phúc Quý đánh xe ngựa vào, thuận tay liền đóng cửa phòng lại, vừa lúc nhốt Vương Lý Thị ở ngoài cửa.
Lúc này, Tống Phúc Quý cũng ôm con gà kia, ném ra ngoài.
Vương Lý Thị tức giận đến không được, chỉ vào Tống Phúc Quý vừa muốn chửi ầm lên, liền thấy Tống Song Hỉ từ rất xa tiến đến.
Vương Lý Thị có chút sợ Tống Song Hỉ, nàng co rúm lại một chút, nhưng ngẫm lại tình cảnh trong nhà, nhìn lại cảnh tượng phồn vinh của Tống gia, cuối cùng không nhịn được nói: “Thông gia, ngươi trước hết nghe ta nói cho hết lời đã, ta lần này tới, là muốn cầu hôn! Song Hỉ bị đập hỏng đầu cũng không sao, lão đại nhà ta cưới nàng!”
Tống Đoàn Viên vốn dĩ ngại với mặt mũi Vương Ngọc Lan, còn lưu trữ chút mặt mũi cuối cùng cho Vương Lý Thị, vừa nghe vậy lập tức liền phát hoả: “Ai hiếm lạ?”
Vương Lý Thị tức giận đến không được: “Thông gia, ngươi cũng không thể nói như vậy được, lão đại nhà ta đọc sách nhiều năm như vậy, là người đọc sách, không chê Song Hỉ nhà ngươi đã không tồi rồi, ta cũng là vì Vạn Hào đẩy ngã Song Hỉ, khiến Song Hỉ bị đập đầu mới mở miệng nói lời này! Ngươi biết ở làng trên xóm dưới này có bao nhiêu người muốn gả cho lão đại nhà ta không!”
Tống Đoàn Viên trầm giọng nói: “Song Hỉ nhà ta rất tốt, cũng không hiếm lạ gả cho lão đại nhà ngươi, chuyện này ngươi không cần nhắc lại nữa, ngươi cũng đừng đến đây!”
Vương Lý Thị không dám tin tưởng mà nhìn Tống Đoàn Viên: “Thông gia, đầu óc ngươi có phải hỏng rồi hay không, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng, lão đại nhà ta chính là người đọc sách!”
Tống Đoàn Viên thật sự không muốn cùng nữ nhân này nói nhiều, gọi Tống Song Hỉ về nhà.
Vương Lý Thị muốn chen vào, liền thấy Tống Song Hỉ cố ý vươn chân tới, ngáng cho Vương Lý Thị ngã.
Vương Lý Thị ngã ở trước cửa Tống gia.
Tống Song Hỉ đi qua, phảng phất như không nhìn thấy Vương Lý Thị ngã trên mặt đất, một chân liền dẫm lên trên tay Vương Lý Thị.
Vương Lý Thị phát ra tiếng thét chói tai.