“Ai nha, Vương đại nương, ngài nằm ở trước cửa nhà ta làm gì? Chuyện lần trước con trai nhỏ của đại nương gây ra, ta cũng không trách đại nương, đại nương không cần hành lễ lớn như vậy!” Tống Song Hỉ cố ý nói.
Vương Lý Thị tức giận đến cả người run rẩy, nàng chính là bị Tống Song Hỉ ngáng ngã, nàng là người lớn như vậy, Tống Song Hỉ không nhìn thấy sao?
“Song Hỉ, mau vào đi!” Tống Đoàn Viên nói, “Ngày khác bảo đại ca con gia cố cửa và bờ tường một chút, đỡ cho những người không liên quan tiến vào!”
Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời, lại dẫm tay Vương Lý Thị một chút, lập tức đi vào nhà.
Vương Lý Thị lại ngao một tiếng kêu lên.
Vương Ngọc Lan nhìn, thật sự là không có biện pháp, tiến lên nói: “Nương, về sau nương đừng tới nữa, nương như vậy con cũng thực khó xử, con còn muốn sống ngày lành!”
Vương Lý Thị bò dậy, tức giận đến không được: “Ngày lành, con chỉ biết chính mình sống ngày lành, sao con không lo cho đại ca con? Đại ca con thân mình mảnh mai, chỉ biết đọc sách, cũng không biết làm việc gì, ở thị trấn tìm mấy công việc đều không được, hiện tại mẹ chồng con lợi hại, có quan hệ tốt với Bình Thản đường như vậy, con không thể giúp đại ca con sao?”
“Nương!” Vương Lý Thị còn chưa có nói xong, liền thấy một người cách đó không xa bước nhanh đi tới, đúng là Vương Vạn Lâm, hắn đầy mặt khó xử liếc mắt nhìn Vương Ngọc Lan một cái, lại nhìn Tống Đoàn Viên một cái, thấp giọng nói: “Nương, con không phải đã nói không cần đến đây sao, nương cứ như vậy, Ngọc Lan sẽ thực khó xử!”
Vương Vạn Lâm lôi kéo Vương Lý Thị rời đi.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng Vương Vạn Lâm, xem ra Vương Vạn Lâm này cũng có chút cốt khí, nàng cũng hy vọng hắn có thể chân chính làm được chút việc.
Vương Ngọc Lan cúi đầu, tựa hồ không có mặt mũi nhìn người Tống gia, đi vào trong phòng bếp nấu cơm.
Bởi vì người Vương gia đột nhiên xuất hiện, Tống Song Hỉ tức giận, thế nhưng không có nhìn thấy Tống Đại Cát, thẳng đến khi Tống Đại Cát nhẹ giọng gọi nàng một tiếng.
Tống Song Hỉ ngước mắt trông thấy Tống Đại Cát liền sửng sốt, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực Tống Đại Cát.
Tống Đoàn Viên cũng không quấy rầy tỷ muội bọn họ đoàn tụ, nhìn thoáng qua phòng bếp, cầm xiêm y đi vào đưa cho Vương Ngọc Lan.
Vương Ngọc Lan đang cúi đầu thái rau hẹ, ngẫu nhiên dùng mu bàn tay lau đôi mắt một chút.
“Ta mua cho con một bộ y phục mùa hè, con đi thử xem, nơi này để ta!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan vội vàng xoay người, đầy mặt xấu hổ mà nhìn Tống Đoàn Viên, “Nương, con không phải không nghe lời nương nói, con……”
“Ta biết, con không lay chuyển được nương của con!” Tống Đoàn Viên nói, “Không quan trọng, nàng tới vài lần không chiếm được thứ tốt gì sẽ không tới nữa!”
Vương Ngọc Lan cắn cắn môi.
“Con đi thử xiêm y trước đi, thử xong rồi lại nấu cơm, bây giờ vẫn còn sớm, không vội!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan nhìn bộ y phục mới kia, chạy nhanh lau lau tay: “Nương, lần trước mua vải làm xiêm y còn chưa có mặc được mấy lần!”
“Đó là áo bông mùa xuân, bây giờ là mùa hè!” Tống Đoàn Viên nói, “Con xem xiêm y trên người con đều đã rách hết rồi!”
Vương Ngọc Lan chà xát tay.
“Ta cho các con tiền, cũng đừng chỉ tích cóp, cũng phải tiêu, có thể tiêu mới có thể kiếm được!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan ngại ngùng cười nói: “Nương, con đã biết!”
“Còn có Tiếu Tiếu, hiện giờ nhị thúc nàng vội, cũng không về được mấy lần, ta muốn đưa Tiếu Tiếu đi học đường nữ tử ở thị trấn đọc sách.”
Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút: “Học đường nữ tử? Thị trấn còn có học đường nữ tử sao?”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Lần trước nàng nghe người Kỷ gia nói, thị trấn có học đường nữ tử, dạy chữ, dạy thêu thùa.