Diêu bà tử nghĩ nghĩ, “Mấy ngày nay đều là Đại Sơn tới lấy cơm canh, ta chỉ ở xa xa gặp qua công tử một lần, khoác cái áo choàng, cũng thấy không rõ sắc mặt!”
“Thời tiết nóng như vậy mà lại khoác áo choàng?” Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.
“Đúng vậy, khoác áo choàng!” Diêu bà tử thực khẳng định nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.
“Ai nha, nồi sắp cạn rồi!” Diêu bà tử hô.
Tống Đoàn Viên vội vàng hoàn hồn, thả cá vào nồi.
“Xuy!” Một tiếng, miếng cá run rẩy trong nồi.
Canh cá đã nấu xong, Đại Sơn còn chưa có trở về, Tống Đoàn Viên nhân cơ hội bưng canh cá đi.
Lúc này, Kỷ Trường An không có ở trong phòng sách, mà là ở phòng ngủ.
Bên ngoài phòng ngủ, gia đinh nhìn thấy Tống Đoàn Viên, cũng không có nghĩ nhiều, tự động cho đi.
Tống Đoàn Viên gõ gõ cửa phòng, sau khi nghe được bên trong lên tiếng, liền bưng vào.
Giữa trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua khe cửa sổ đang đóng, chiếu vào trong nhà, vừa lúc rơi ở trên người nam nhân.
Tống Đoàn Viên nhấc mắt, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh màu trắng, sau đó chính là một miệng vết thương làm cho người ta sợ hãi.
Kỷ Trường An đợi Đại Sơn trong chốc lát, thấy hắn vẫn luôn không trở lại, liền tự mình đổi dược, vừa mới cầm quần áo cởi ra, liền nghe thấy tiếng đập cửa, còn tưởng rằng Đại Sơn đã trở lại, vừa nhấc mắt thế nhưng thấy Tống Đoàn Viên bưng canh cá đứng ở cửa.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, theo bản năng che ngực lại.
Tống Đoàn Viên nhìn miệng vết thương kia, nhíu chặt mày, chạy nhanh đặt canh cá sang một bên, tiến lên nói: “Sư huynh ta đã xử lý miệng vết thương cho ngươi như thế nào vậy? Miệng vết thương đều đã mưng mủ!”
Tống Đoàn Viên một bên nói, một bên vươn ngón tay tới, cúi đầu, bò đến trước ngực nam nhân kiểm tra miệng vết thương.
Kỷ Trường An ngẩn ra, trực giác lui về phía, kết quả lập tức va vào chiếc bàn phía sau.
Kỷ Trường An không cẩn thận khẽ động tới miệng vết thương một chút, hắn không nhịn được ai một tiếng, đôi tay chống đỡ ở bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn nữ nhân ghé vào trước ngực hắn.
Nữ nhân nghiêm túc kiểm tra miệng vết thương của hắn, ngón tay trắng nhỏ xẹt qua trước ngực hắn, trong lòng hắn căng thẳng, trên da thịt trắng nõn thế nhưng nổi lên một tầng da gà nhỏ.
Bên ngoài có gia đinh liếc mắt nhìn vào bên trong một cái.
Kỷ Trường An vội vàng đẩy nữ nhân ra, kéo kéo xiêm y trên người, thấp giọng nói: “Đóng cửa vào trước!”
Tống Đoàn Viên ngước mắt, nhớ lại sự tình Kỷ Trường An giữa mùa hè còn mặc áo choàng, cho rằng hắn sợ lạnh, liền chạy nhanh xoay người, đóng cửa phòng lại.
Kỷ Trường An thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nhấc xiêm y lên, liền thấy Tống Đoàn Viên xoay người tới tiến lên, thế nhưng lập tức lại kéo xiêm y của hắn ra.
Kỷ Trường An sửng sốt, bị Tống Đoàn Viên đột nhiên tới gần làm cho hoảng sợ, lại chạy nhanh đỡ lấy mép bàn phía sau.
“Được rồi, hiện tại cửa đã đóng, ta xem miệng vết thương cho ngươi!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, lại lần nữa nghiêm túc kiểm tra miệng vết thương.
Cửa đóng, trong phòng cũng chỉ có hai người một nam một nữ, mà lúc này, nữ nhân còn ghé vào trên ngực nam nhân……
Sắc mặt Kỷ Trường An lập tức đỏ lên, muốn đứng thẳng thân mình, nhưng Tống Đoàn Viên nhìn quá nghiêm túc, cũng quá gần, hắn căn bản không dựng thẳng nổi thân mình.
Nếu là đi phía trước, ngực sẽ dán ở trên mặt Tống Đoàn Viên, nếu lui về phía sau, thật giống như bị Tống Đoàn Viên đẩy ngã……
Ngay khi Kỷ Trường An trước sau đều khó xử, Tống Đoàn Viên rốt cuộc rút thân mình trở về.
Kỷ Trường An chậm rãi đứng dậy, trong lòng còn có hơi chút trống rỗng.
Tống Đoàn Viên nhìn thấy băng gạc và dược trên bàn, cầm lên cẩn thận nhìn một lần.
“Đây là Hách Ly Cung kê cho ngươi?” Tống Đoàn Viên nhìn dược kia một chút, hơi hơi nhíu mày.