Tống Phúc Quý nói: “Chúng ta không có con trai, ba đứa con tuy rằng đều là con gái, nhưng nếu bồi dưỡng tốt, cũng có thể thành tài, vẫn nên đi học!”
Vương Ngọc Lan sửng sốt: “Ngươi nói gì? Ngươi nói cho bọn nhỏ đi học?”
Tống Phúc Quý gật đầu: “Chúng ta không phải có hai lượng bạc sao, lấy ra một nửa, cho Tiếu Tiếu đi nữ học!”
Nước mắt Vương Ngọc Lan một chút liền rơi xuống.
Tống Phúc Quý trước kia còn không muốn liếc mắt nhìn Tiếu Tiếu một cái, hiện giờ lại bỏ được một nửa gia sản cho nàng đi đọc sách!
“Cha đứa nhỏ……” Vương Ngọc Lan nghẹn ngào.
“Ngươi nhìn kìa, khóc cái gì?” Tống Phúc Quý xoay người, vụng về vươn tay tới, lau nước mắt cho Vương Ngọc Lan.
Tay Tống Phúc Quý thực thô ráp, đây là do hàng năm hắn làm ruộng, nhưng lại rất ấm áp.
Vương Ngọc Lan ôm tay Tống Phúc Quý, cực vui mà khóc.
“Hôm nay còn bán được 500 văn, chúng ta được chia 300 văn, ngươi cầm đi!” Tống Phúc Quý đưa một túi tiền cho Vương Ngọc Lan, “Ngươi xem, tiền bạc không phải chậm rãi sẽ kiếm được sao, ngày lành vẫn còn ở phía sau, cứ chậm rãi!”
Vương Ngọc Lan cầm túi tiền kia, không nhịn được gật gật đầu.
Đúng vậy, ngày lành ở phía sau.
Buổi tối, Kỷ Trường An bảo Đại Sơn đốt hương trong phòng.
Kỷ Trường An nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào cửa, không biết Tống Đoàn Viên khi nào sẽ xuất hiện.
Đợi hồi lâu, chờ đến khi Kỷ Trường An mệt nhọc, Tống Đoàn Viên cũng chưa xuất hiện.
Kỷ Trường An có chút thất vọng, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Trong nhà, Tống Đoàn Viên chờ Tống Phúc Quý đón hai mẹ con Vương Ngọc Lan đi xong, sau đó mới bắt đầu phối dược, chờ nàng phối dược xong đã là giờ Tý.
Tống Đoàn Viên đi Kỷ phủ, Đại Sơn đang canh bên ngoài phòng ngủ.
“Công tử đã sớm ngủ!” Đại Sơn nói.
“Ta biết, ta chỉ là đến xem hắn có nóng lên hay không!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.
Đại Sơn gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa cho Tống Đoàn Viên đi vào.
Trong ánh đèn mờ màu vàng, Kỷ Trường An nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thon dài đổ bóng lên trên khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen như nước chảy tản ra trên đầu giường, bị gió từ cửa sổ bên cạnh thổi vào nhấc lên một sợi nhè nhẹ bay bay.
Tống Đoàn Viên không nhịn được tán thưởng một câu ở trong lòng, một nam nhân trưởng thành bộ dáng như vậy thật đúng là……
Tống Đoàn Viên chậm rãi tới gần, vươn tay nhỏ tới đặt ở trên trán nam nhân.
Trán nam nhân có chút nóng, nhưng bởi vì cổ đại này cũng không có nhiệt kế, Tống Đoàn Viên thật sự không xác định Kỷ Trường An có phải bị sốt hay không.
Tống Đoàn Viên nhẹ nhàng gọi Kỷ Trường An một tiếng, nam nhân không có bất luận phản ứng gì.
Tống Đoàn Viên chậm rãi cong người tới gần, mặt ghé sát nam nhân.
Đôi mắt nhìn chằm chằm mặt nam nhân, Tống Đoàn Viên thật muốn vươn ngón tay ra chọc lông mi nam nhân một chút.
Ngay khi ngón tay Tống Đoàn Viên ngo ngoe rục rịch, đôi mắt Kỷ Trường An đột nhiên mở ra.
Đôi mắt đối với đôi mắt!
Tống Đoàn Viên lập tức sửng sốt, xấu hổ nhìn Kỷ Trường An, sau đó vội nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn đo lường một chút xem ngươi có nóng lên hay không!”
“Đo lường nóng lên? Đo lường như thế nào?” Kỷ Trường An chậm rãi mở miệng hỏi.
Tống Đoàn Viên nhắm mắt lại, đột nhiên dán cái trán lên nam nhân.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau……
Hô hấp của Kỷ Trường An lập tức đình trệ.
Đây là……
Hơi thở của hai người ngay lập tức có thể nghe được, khoảng cách giữa môi với môi……
Trái tim Kỷ Trường An nhảy lên bang bang.
Hắn mở lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân đang nhắm hai mắt, đôi tay bỗng nhiên nắm chặt khăn trải giường.