Kỷ Trường An bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, ngay khi hắn muốn nâng cằm lên, Tống Đoàn Viên đột nhiên rút thân mình ra.
Kỷ Trường An mở mắt, lập tức có chút vô thố.
“Đo lường xong rồi?” Âm thanh của Kỷ Trường An có chút run rẩy.
“Ừ, có hơi chút nóng!” Tống Đoàn Viên xoay người, không cho Kỷ Trường An nhận thấy được nàng đang khẩn trương và xấu hổ, đi đến trước bàn khai phương thuốc.
“Ta đi trước đun dược cho ngươi, uống chút dược thanh nhiệt giải độc, chậm rãi nhiệt độ cơ thể có thể khống chế được!” Tống Đoàn Viên nói xong đứng dậy cầm phương thuốc đi ra ngoài.
“……” Kỷ Trường An còn muốn nói gì nữa, nhưng cửa phòng kia đã đóng lại.
Kỷ Trường An vươn tay tới, sờ sờ cái trán của chính mình, lại sờ sờ chóp mũi, cuối cùng có chút tiếc nuối mà sờ sờ môi.
Sau khi nấu xong dược, Tống Đoàn Viên bảo Đại Sơn đưa vào cho Kỷ Trường An.
Đại Sơn ngoan ngoãn bưng vào.
“Tống Đoàn Viên đâu?” Kỷ Trường An hỏi.
“Tống đại nương trở về nghỉ ngơi, phân phó tiểu nhân hầu hạ công tử uống dược!” Đại Sơn vội nói.
Kỷ Trường An ban đầu đối với việc uống dược thập phần chờ mong, thậm chí nghĩ kỹ sẽ làm bộ dược khó uống, biểu diễn tiết mục không chịu uống, mứt hoa quả trên bàn đều đã chuẩn bị tốt, hiện giờ tất cả đều uổng phí!
“Công tử, uống dược chứ?” Đại Sơn thấy sắc mặt Kỷ Trường An không tốt, không nhịn được thật cẩn thận hỏi.
Kỷ Trường An ngồi dậy, uống một ngụm, không nhịn được nhíu mày gắt gao: “Sao lại đắng như vậy?”
“Công tử, thuốc đắng dã tật, tự nhiên là đắng!” Đại Sơn vội nói.
“Quá đắng!” Kỷ Trường An không vui nhíu mày.
“Vậy tiểu nhân đút mứt hoa quả cho công tử nhé?” Đại Sơn liếc mắt nhìn mứt hoa quả trên bàn một cái nói.
“Không cần!” Kỷ Trường An vội vàng xua tay.
“Công tử, không sao, Đại Sơn đút cho công tử!” Đại Sơn còn tưởng rằng Kỷ Trường An ngại ngùng, lập tức nói, chạy chậm tiến lên cầm mứt hoa quả, há to miệng a một tiếng, “Tới, công tử, há mồm!”
Kỷ Trường An lườm Đại Sơn một cái, lấy cái chén tới ùng ục ùng ục uống lên, cuối cùng ném chén lại cho Đại Sơn, quay đầu kéo chăn: “Cút đi, ta muốn đi ngủ!”
Đại Sơn ngơ ngác, méo miệng, ủy khuất nhét mứt hoa quả vào trong miệng chính mình, cầm chén thành thành thật thật đi ra ngoài.
Hôm sau, Tống Đoàn Viên sáng sớm đã tới nhìn Kỷ Trường An.
Vươn tay tới sờ sờ trán Kỷ Trường An, Tống Đoàn Viên vừa lòng gật gật đầu, nhiệt độ đã hạ.
Kỷ Trường An vẫn luôn nhắm chặt con mắt, chờ đợi động tác đo lường tiếp theo của Tống Đoàn Viên cho hắn, nhưng đợi đã lâu mà không chờ được, chỉ nghe thấy âm thanh mở cửa đi ra ngoài.
Kỷ Trường An mở mắt, hơi hơi nhíu mày, không đo lường nhiệt độ cơ thể sao?
Tống Đoàn Viên đi phòng bếp nhỏ nấu chè hạt sen nấm tuyết cho Kỷ Trường An, lại làm bánh bao cải thìa chiên nước, bảo Đại Sơn đưa đi cho Kỷ Trường An.
Hương vị đồ ăn không tồi, Kỷ Trường An một bên ăn một bên nhìn Đại Sơn đang nín thở hầu hạ, cuối cùng không nhịn được nói: “Đại Sơn, hiện giờ ngươi có mấy chủ tử?”
Đại Sơn sửng sốt một chút, chạy nhanh quỳ xuống nói: “Công tử, Đại Sơn tự nhiên chỉ có một chủ tử là công tử!”
Kỷ Trường An hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy ngươi gần đây có chút cần mẫn!”
Đại Sơn càng nghi hoặc, cần mẫn chẳng lẽ không tốt sao?
“Công tử, ngài rốt cuộc làm sao vậy?” Đại Sơn ngước mắt đáng thương vô cùng mà nhìn Kỷ Trường An, “Công tử ghét bỏ Đại Sơn sao?”
Kỷ Trường An nghẹn ở ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có việc gì, đi xuống đi!”
Đại Sơn càng nghi hoặc hơn!
Giữa trưa, Tống Đoàn Viên lại bảo Đại Sơn đi đưa đồ ăn, Đại Sơn như thế nào cũng không chịu đi.