“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên khó hiểu nhìn Đại Sơn.
“Tống đại nương, công tử gần đây không thích ta!” Đại Sơn thực u buồn, ghé vào lan can trong đình, một bộ dáng đa sầu đa cảm.
Tống Đoàn Viên sửng sốt: “Không thích ngươi? Ngươi đã làm sự tình gì khiến công tử nhà ngươi tức giận sao?”
Đại Sơn cúi đầu xuống lắc đầu.
Từ sáng sớm đến bây giờ, hắn đã suy nghĩ hết một buổi sáng, lọc hết sự tình năm kia, nhưng không có nghĩ kỹ hắn đã làm chuyện gì đắc tội với công tử, là hắn ăn vụng gà hay là đi bài bạc? Nhưng những việc này, hắn trước kia cũng như vậy, công tử đều biết hết!
Trước kia cũng không thấy công tử giận!
Tống Đoàn Viên thấy Đại Sơn thật sự là không dậy nổi tinh thần, chỉ đành thở dài, cố bưng đồ ăn đi đến phòng Kỷ Trường An.
Nghe được tiếng đập cửa, Kỷ Trường An lười nhác lên tiếng, ngước mắt từ kẹt cửa nhìn thấy một đôi giày thêu, khóe miệng hắn không nhịn được nhếch sang hai bên một chút, nhưng khi nữ nhân tiến vào, biểu tình trên mặt hắn lại khôi phục đạm nhiên.
Tống Đoàn Viên bưng đồ ăn vào, thấp giọng nói: “Kỷ công tử, ăn cơm!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt lên tiếng.
Tống Đoàn Viên dùng canh gà hầm củ cải đỏ.
Một nồi canh gà kia, Tống Đoàn Viên tách ra làm các loại mì sợi và đồ hầm, hiện giờ đã ăn hết, đây là một chút cuối cùng.
Kỷ Trường An tiếp nhận đũa, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Ngươi đã ăn chưa?”
Tống Đoàn Viên lắc đầu.
“Cùng nhau ăn chứ?” Kỷ Trường An phát ra lời mời.
Tống Đoàn Viên lắc đầu, “Không, ngươi hiện tại tì vị không tốt, không dễ tiêu hóa, ta đã hầm củ cải thuận khí riêng cho ngươi, ngươi ăn một mình đi!”
Kỷ Trường An sửng sốt, thuận khí?
“Ý của ngươi là, ăn thứ này sẽ không ngừng……” Ưu nhã như Kỷ Trường An, thật sự không nói ra nổi hai chữ 'Đánh rắm' kia.
“Là bài khí!” Tống Đoàn Viên cười nói, “Đây đều là hiện tượng sinh lý bình thường, ngươi không cần để ý!”
Kỷ Trường An tức khắc cảm thấy đồ ăn trước mặt không còn ngon nữa, chạy nhanh buông đũa xuống.
“Đổi cơm canh khác cho ta!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Đây là làm riêng cho ngươi, là căn cứ tình huống thân thể hiện tại của ngươi để phối hợp cơm canh.”
“Ta không thích ăn!” Sắc mặt Kỷ Trường An thập phần không vui.
“Kỷ Trường An, mệnh ngươi là dùng mệnh ta cứu lại, cơm canh ngươi không ăn cũng phải ăn!” Một cổ hỏa khí nháy mắt dâng lên, Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An, phảng phất như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Nếu không phải sợ Kỷ Trường An không cẩn thận đi lại con đường xưa của Tống Phúc Tin ở kiếp trước, hơn nữa kiếp trước, Kỷ Trường An là bởi vì Tống gia mà chết, Tống Đoàn Viên mới sẽ không mỗi ngày đều hầu hạ nam nhân này!
Hiến máu không nói, còn ngày ngày nấu cơm hầu hạ, làm ra còn bị rất nhiều bắt bẻ.
Kỷ Trường An ngẩn ra, hắn lén lút ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Mắt hạnh của Tống Đoàn Viên trừng to, phảng phất thật sự tức giận.
“Ăn thì ăn, làm gì mà lớn tiếng như vậy!” Kỷ Trường An một lần nữa từ trên bàn nhặt đũa lên, thấp giọng lẩm bẩm hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi ăn canh gà củ cải.
Hương vị cực kỳ ngon! Nếu là không nghĩ tới hậu quả……
Kỷ Trường An ăn một ngụm liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, thấy Tống Đoàn Viên giận khá nhiều.
“Mau ăn đi!” Tống Đoàn Viên trầm giọng nói.
Kỷ Trường An vội vàng rũ mắt cúi đầu, ngay cả nước dùng cũng uống hết.
“Ta hiện tại đi đun dược cho ngươi, lát nữa sẽ trở về lấy chén đũa! Tất cả đều phải ăn sạch, một ngụm cũng không được thừa!” Tống Đoàn Viên hung tợn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Trường An vội vàng bưng chén lên lại uống một ngụm canh, sau đó liền nhớ ra, hắn là chủ nợ, Tống Đoàn Viên là tới nấu cơm trả nợ, sao có quyền thét to với hắn?