Tống Đoàn Viên đun dược xong, bưng đi.
Kỷ Trường An tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn ăn sạch đồ ăn, lúc này đang nín thở.
Hắn là quý công tử ưu nhã, từ nhỏ đã đọc tứ thư ngũ kinh, tuyệt đối không thể —— xì hơi!
Tống Đoàn Viên bưng chén thuốc tiến vào, đặt lên bàn: “Uống dược đi!”
“Đi ra ngoài đi!” Kỷ Trường An thấp giọng nói.
Không được, hắn sắp không nín được!
“Sấn nhiệt uống đi, ta sẽ cầm chén đi luôn!” Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An ngồi trên giường một cái, nghĩ nghĩ, khả năng cách hơi xa, nam nhân không lấy được, vì thế hảo tâm bưng qua.
“Đừng tới đây!” Kỷ Trường An trầm giọng hô, “Đặt dược ở bên kia là được, chính ta sẽ uống!”
“Ta giúp ngươi bưng lại đây đi, không cần khách khí!” Tống Đoàn Viên tiếp tục bưng dược đi về phía trước.
Mặt Kỷ Trường An đều nghẹn đỏ, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên: “Ta nói không cần liền không cần, ngươi đi gọi Đại Sơn vào đây đi!”
Tống Đoàn Viên thấy Kỷ Trường An như thế, chỉ đành đặt chén thuốc xuống, đi gọi Đại Sơn.
Trong chốc lát sau, Đại Sơn tiến vào.
Kỷ Trường An nhìn thoáng qua phía sau Đại Sơn, Tống Đoàn Viên không có theo vào.
“Đại Sơn, đóng cửa!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Đại Sơn ngoan ngoãn đóng cửa.
“Công tử, trong phòng có mùi gì vậy?” Đại Sơn đóng cửa, đi bưng dược, sau đó không nhịn được nhíu mày, che mũi.
Kỷ Trường An nghiêng thân mình nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Đại Sơn, ngữ khí rầu rĩ mở miệng: “Mở cửa sổ ra cho thông gió!”
“Công tử, đã mở cửa sổ ra!” Đại Sơn bất đắc dĩ ngửi ngửi dưới bàn, “Có phải trong phòng có chuột chết hay không?”
Kỷ Trường An càng thêm buồn bực, không hé răng.
Đại Sơn ngửi tới ngửi đi, cuối cùng chỉ vào giường Kỷ Trường An nói: “Công tử, sợ là dưới đáy giường có chuột chết, tiểu nhân cho người tới kiểm tra một chút!”
“Cút đi!” Kỷ Trường An trầm giọng hô.
Đại Sơn sửng sốt, lập tức ủy khuất chu miệng, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể đi ra ngoài, đi tới cửa, không nhịn được hỏi lại: “Công tử, có còn cần người tới xem đáy giường không……”
Kỷ Trường An ném gối đầu đi ra ngoài.
Đại Sơn chạy nhanh đóng cửa phòng lại.
Công tử của bọn họ tính tình càng ngày càng kém!
Tới chạng vạng, Kỷ Trường An cho Diêu bà tử đi đưa tin tức cho Tống Đoàn Viên, nói là hắn có việc gấp ra cửa, mấy ngày tới sẽ không ở trấn Thanh Sơn, bảo Tống Đoàn Viên không cần tới nấu cơm cho hắn.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, thương thế của Kỷ Trường An còn chưa có tốt đâu, sao lại đi xa nhà?
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, khả năng có quan hệ cùng sự tình Thiên Thành, có thể nào là Hách thần y xảy ra chuyện gì hay không?
Tống Đoàn Viên ở trong nhà cả đêm, ngày hôm sau muốn đi Kỷ gia hỏi thăm một chút, cũng không có nghe được tin tức gì, buổi sáng chỉ có thể ngồi xe ngựa của Ngưu đại bá trở về nhà.
Tống gia thôn.
Hôm nay lại là ngày các thôn dân tới đưa dược.
Trước kia, Tống Phúc Quý đều thu mua dược mỗi ngày, nhưng dược của thôn dân không nhiều, cho nên liền lập quy củ, hai ngày thu một lần.
Ban đầu thu dược, Tống Đại Cát đều tránh ở trong phòng không chịu ra ngoài, hôm nay người đưa dược nhiều, Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ lo liệu không hết, Tống Đại Cát liền do dự một chút, đi ra hỗ trợ.
Một đại nương trong thôn đem dược liệu giao cho Tống Đại Cát, vừa nhấc đầu nhìn thấy mặt Tống Đại Cát lập tức sửng sốt, “Đây không phải là Đại Cát sao, ngươi không phải đã gả chồng sao, sao còn chải tóc như này!”
Đại nương vừa thét to một cái, mọi người đều nhìn Tống Đại Cát.