Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 279 - Chương 279. Dũng Cảm Đối Mặt (1/2)

Chương 279. Dũng cảm đối mặt (1/2) Chương 279. Dũng cảm đối mặt (1/2)

Tống Đại Cát bện tóc hai bên.

Từ sau khi về đến nhà, Tống Đại Cát thích bện tóc hai bên.

Mấy ngày gần đây, Tống Đại Cát còn cắt tóc mái, nhìn trẻ ra rất nhiều, giống một tiểu cô nương, có tinh thần phấn chấn.

Tống Đại Cát ở trong nhà trải qua mấy ngày thư thái, hôm nay là lấy hết can đảm ra tới hỗ trợ, hiện giờ bị đại nương kia hỏi như vậy, nàng dùng tay che mặt, hận không thể chạy nhanh ném bao tải dược trong tay xuống, chạy về phòng.

Tống Đoàn Viên về nhà, đúng lúc ở ngoài cửa thấy một màn như vậy.

Tống Song Hỉ và Tống Phúc Quý muốn tiến lên hỗ trợ, Tống Đoàn Viên đã hướng tới bọn họ lắc đầu xua xua tay.

Tống Song Hỉ lập tức liền hiểu, cũng thuận tay kéo Tống Phúc Quý lại.

Tống Đại Cát một bàn tay che mặt, một bàn tay khác gắt gao nắm bao tải kia, thân mình nàng đều đang run rẩy.

Nàng nhớ lại những ngày ở thị trấn Phô bị người ta chỉ điểm là gà mái không đẻ trứng, còn bị người ta nói cả hai cha con đều gieo giống cho nàng, mà nàng cũng không sinh ra được trứng.

Nàng sợ gặp người, nhưng ở tiệm tạp hóa Cẩu gia, cần phải gặp người hàng ngày, chậm rãi nàng liền có chứng sợ hãi, luôn muốn giấu chính mình đi.

Hiện giờ đại nương kia vừa nói như vậy, nàng liền muốn chạy trốn, một khắc cũng không muốn ở đây nữa.

Tống Đại Cát ném bao tải xuống, chạy về trong phòng.

Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ sửng sốt, đang muốn đuổi theo, liền thấy Tống Đoàn Viên xua xua tay.

Hai người đành phải tiếp tục thu mua dược liệu.

Trong phòng, Tống Đại Cát cuộn chính mình ở trong chăn, che đầu lại.

Cuối tháng sáu, đúng thời điểm rất nóng, Tống Đại Cát rất nhanh liền ra đầy mồ hôi, nhưng nàng vẫn không chịu thò đầu ra.

Bên tai nàng, phảng phất lại tràn ngập lời nói của những người đó, bẩn thỉu, không biết đẻ trứng, không ai muốn ……

Tống Đại Cát cả người run rẩy.

Tống Đoàn Viên đứng ở ngoài cửa nhìn bộ dáng Tống Đại Cát bao vây chính mình kín mít, không nhịn được thở dài một hơi.

Ở thị trấn Phô, bởi vì Tống Đại Cát chỉ mặc một thân xiêm y rời khỏi Cẩu gia, Tống Đoàn Viên vốn định đi mua cho nàng mấy bộ xiêm y, Tống Đại Cát lại không muốn ra cửa, từ lúc ấy, Tống Đoàn Viên liền biết, Tống Đại Cát sợ gặp người.

Sau khi Tống Đại Cát về tới nhà, cũng vẫn luôn không có ra cửa.

Tống Đoàn Viên không biết Tống Đại Cát khi nào có thể đi ra.

Tống Đoàn Viên chỉ có thể cho nàng lực lượng, nhưng chân chính đi ra, chỉ có thể dựa vào bản thân Tống Đại Cát.

Thu mua dược xong, Tống Song Hỉ vội vàng đến xem Tống Đại Cát, vừa lúc nhìn thấy Tống Đoàn Viên đứng ở bên cửa sổ thở dài.

“Nương……” Tống Song Hỉ tiến lên.

Tống Đoàn Viên xoay người nói với Tống Song Hỉ: “Con đi nhìn Đại Cát một chút, nếu con bé không muốn gặp người trong thôn, liền có thể tạm thời để nàng không gặp. Không vội!”

“Nương, đại tỷ……” Tống Song Hỉ do dự hỏi, “Có phải người Cẩu gia đánh tỷ ấy hay không?”

Có một buổi tối, Tống Đại Cát tắm gội, Tống Song Hỉ đun nước nóng cho nàng, liền nhìn thấy trên người Tống Đại Cát tất cả đều là vết thương.

Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Khả năng còn thảm hơn, tóm lại con đừng hỏi, chỉ cần để Đại Cát an tĩnh sinh hoạt là được!”

Tống Song Hỉ gật đầu.

Tống Song Hỉ vào phòng, kéo kéo chăn của Tống Đại Cát: “Tỷ, tỷ có ăn trứng gà không? Nương dùng trà diệp nấu trứng gà, ăn rất ngon!”

Tống Đại Cát quơ quơ thân mình.

Tống Song Hỉ ghi nhớ dạy dỗ của Tống Đoàn Viên, không có ngạnh bức Tống Đại Cát, mà chỉ ở một bên ăn trứng luộc trong nước trà.

Tống Đại Cát ngửi được mùi hương kia, do dự một chút, chậm rãi kéo chăn trên người xuống.

“Ăn không?” Tống Song Hỉ đưa quả trứng gà đã lột vỏ cho Tống Đại Cát.

Bình Luận (0)
Comment