Tống Đoàn Viên tiến lên không nhịn được gọi: “Hách lão nhân, ngài đây là……”
Hách lão nhân cười cười suy yếu: “Không nghĩ tới cả đời nhìn bệnh cho người ta, cuối cùng cũng nằm ở trên giường!”
Tống Đoàn Viên không nhịn được phun ra một ngụm nước miếng nói: “Phi phi phi, cái gì nhìn bệnh cả đời, vẫn còn sớm, Hách lão nhân còn trẻ, con trai cũng chưa thành thân, cháu cũng chưa được bế!”
Hách lão nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái: “Ngươi nhìn một cái xem, ngay cả Tống Đoàn Viên cũng biết ta chết không nhắm mắt!”
“Hách lão nhân, đừng nói chết!” Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên kiểm tra cho Hách lão nhân.
Hách lão nhân một bên để cho Tống Đoàn Viên kiểm tra, một bên hỏi: “Sao ngươi không gọi ta là sư phụ?”
Đôi mắt Tống Đoàn Viên đã ươn ướt: “Vừa rồi đồ đệ sốt ruột, nên quên mất!”
Hách lão nhân nhìn đôi mắt có chút đỏ lên của Tống Đoàn Viên, không nhịn được sửng sốt.
Lúc trước nhận Tống Đoàn Viên làm đồ đệ, là do nhìn trúng y thuật của Tống Đoàn Viên, hắn muốn Tống Đoàn Viên trị chân cho Trình Vương, rốt cuộc cũng không có bao nhiêu thiệt tình, hiện giờ thấy Tống Đoàn Viên sốt ruột như thế, đôi mắt đều đỏ, trong lòng lại có vài phần cảm khái.
Hắn đã sống vài thập niên, đã trải qua thay đổi triều đại, nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, tự nhận là đã ý chí sắt đá, vướng bận duy nhất trên thế gian cũng chỉ có đứa con trai không biết cố gắng này và sư huynh Lam Lẫm của hắn đã mang đứa bé kia đi đâu, hiện tại nhìn thấy Tống Đoàn Viên, trong lòng thế nhưng ấm áp, không nhịn được ôn nhu nói: “Yên tâm, không chết được!”
Tống Đoàn Viên kiểm tra thân thể cho Hách lão nhân.
Phía trước Hách lão nhân thật không có thấy miệng vết thương.
Hách lão nhân bất đắc dĩ chỉ chỉ mông của chính mình: “Bị thương ở mông!”
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, bị thương mông? Vậy sao còn nằm?
Hách lão nhân khổ ha ha nghiêng người một chút, “Chỉ là nằm nghiêng và nằm sấp thật sự quá khó tiếp thu, ta chịu đựng đau, vừa mới nằm trong chốc lát!”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ duỗi tay.
“Ngươi làm gì vậy?” Hách Ly Cung vội vàng tiến lên ngăn Tống Đoàn Viên lại, “Bộ phần này khó coi đi?”
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Hách lão nhân đều có thể coi như cha ta, ta có cái gì mà thẹn thùng? Hơn nữa, hiện tại ngài ấy là người bệnh!”
Hách Ly Cung sửng sốt, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Vậy được, ngươi nhìn đi rồi nói với ta!” Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ.
Nàng không ngại, nhưng vạn nhất Hách lão nhân và Hách Ly Cung để ý, về sau Hách lão nhân khoẻ lại, lại cảm thấy xấu hổ, không dạy nàng y thuật thì làm sao bây giờ.
Hách Ly Cung gật gật đầu, một bên mở miệng vết thương Hách lão nhân ra, một bên nói: “Cha ta bị người ta đâm vào mông một đao, vốn dĩ không có chuyện gì lớn, đã khâu lại, nhưng không biết vì sao, mấy ngày nay vẫn luôn đổ máu, ngày hôm qua cha ta còn hôn mê!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, hỏi: “Lúc ấy có cầm máu không?”
Hách Ly Cung gật đầu: “Không ngăn được, chỉ có thể khâu lại, sau khi khâu lại thì khá hơn nhiều!”
Tống Đoàn Viên thở dài một hơi: “Đây là do cơ bắp mông thấm máu, bởi vì không có kịp thời ngừng máu đã tiến hành khâu lại, mới có thể như vậy!”
Hách Ly Cung sửng sốt, hắn chưa từng nghe nói qua về tên bệnh này, hắn ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Hách lão nhân một cái, Hách lão nhân cũng lắc đầu.
“Hiện tại cần khâu lại, nhưng phải cầm máu trước đã!” Tống Đoàn Viên nói, rất nhiều lần muốn xoay người, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Sư huynh, ngươi làm đi, ta nói cho ngươi cầm máu như thế nào!” Tống Đoàn Viên nói.
Hách Ly Cung vội vàng tiến đến.
Sau khi cẩn thận dạy Hách Ly Cung, Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi xác định không cần ta tự mình động thủ sao? Hách lão nhân đã lớn tuổi, nếu ngươi lại khâu không tốt……”
Hách Ly Cung có chút do dự.
“Một ngày là sư phụ cả đời là phụ thân. Ta coi Hách lão nhân như phụ thân, chỉ là hai người cổ hủ mà thôi!” Tống Đoàn Viên cố ý nói lớn tiếng, cũng làm Hách lão nhân trong phòng nghe được.