Tống Phúc Quý nghĩ nghĩ, tựa hồ nương hắn từ sau khi ra khỏi Kỷ gia liền đen mặt.
“Có thể là do tiểu tử Kỷ gia kia khó chịu với nương chúng ta!” Tống Phúc Quý thấp giọng nói, “nương chúng ta nấu cơm cho tiểu tử Kỷ gia kia, khẳng định là hắn kén cá chọn canh!”
Tống Đại Cát hỏi: “Nương vì sao phải nấu cơm cho Kỷ gia?”
Tống Song Hỉ thở dài: “Toà nhà nương thuê bị sụp tường, đè chết mấy cây mẫu đơn của Kỷ gia, số mẫu đơn kia thực quý……”
Tống Đại Cát nhìn nhìn tiền trong tay: “Hay là đưa số tiền này cho nương đi, để nương đem đi trả tiền cho Kỷ gia!”
Tống Song Hỉ thở dài: “Số tiền này sao đủ, nghe nói mấy trăm lượng!”
Tống Đại Cát sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, mấy trăm lượng?
Tống Đoàn Viên không chỉ giận, còn cảm thấy ủy khuất.
Nàng ban đầu cảm thấy Kỷ Trường An bị Lữ dâm tặc bẻ cong đáng thương, hơn nữa vì nguyên nhân sâu xa ở kiếp trước, liều chết cứu hắn, không thể tưởng được đã không vớt được chỗ tốt không nói, hắn còn phát giận với nàng!
“Kỷ Trường An, ta còn quan tâm đến ngươi ta chính là một con chó!” Tống Đoàn Viên hung tợn nói.
Từ sau lúc kia, Tống Đoàn Viên liền không còn đi thị trấn, đưa dược đều là Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ làm.
Đảo mắt đã vào tháng bảy, 50 mẫu đất mà Tống Phúc Quý mang theo người khai khẩn trên cơ bản đã xong, nhưng đã qua mùa gieo trồng cây kim ngân, Tống Đoàn Viên chỉ có thể mang theo Tống Phúc Quý trồng bản lam căn, cát cánh và ngưu tất.
“Gieo trồng bản lam căn phải chú ý làm cỏ và trùng xanh xám, nhà chúng ta chỉ có mấy người, cho nên tạm thời trồng ba chủng loại này trước, chờ tới mùa thu sang năm lại trồng cây kim ngân!” Tống Đoàn Viên một bên rải hạt giống một bên nói.
Hạt giống là Hách Ly Cung trước đó vài ngày cho người đưa tới, hơn nữa cũng đưa tới tin tức tốt là Hách lão nhân đã khỏi hẳn.
Thời tiết quá nóng, Tống Đoàn Viên mang theo đám người Tống Phúc Quý làm một canh giờ liền nghỉ tạm dưới bóng cây.
Cách đó không xa, Tống Tiếu Tiếu cõng ấm sành tới đưa nước.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã!” Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên tiếp nhận, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bị phơi đỏ của Tống Tiếu Tiếu, “Chờ trồng xong dược liệu, bà nội sẽ mang cháu đi lên thị trấn ở, cho cháu đi học!”
Tống Đoàn Viên vốn định cho Tống Tiếu Tiếu đi học từ tháng sáu, nhưng Vương Ngọc Lan cứ cảm thấy không yên tâm, cảm thấy con gái còn quá nhỏ.
Tống Đoàn Viên vốn dĩ đã không hạ được quyết tâm, mang theo người một nhà đi thị trấn, hiện giờ bởi vì Kỷ Trường An, nàng càng không muốn đi, cứ như vậy, sự tình Tiếu Tiếu liền chậm trễ một tháng.
Sau khi trồng dược xong, trong nhà không có chuyện gì, Tống Đoàn Viên liền chuẩn bị mang theo Tiếu Tiếu đi thị trấn ở, trước làm Tiếu Tiếu thích ứng với sinh hoạt ở nữ học một chút, chờ thích ứng được sẽ ở lại nữ học luôn.
“Bà nội, cháu còn nhỏ, không vội!” Tống Tiếu Tiếu nói, cầm chén sứ trắng ra, muốn đổ nước cho Tống Đoàn Viên uống.
Tay chân Tống Tiếu Tiếu nhỏ, ôm cái bình kia thập phần cố hết sức.
Tống Song Hỉ vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Tống Đại Cát nhìn bộ dáng Tiếu Tiếu ngoan ngoãn, không nhịn được nhếch nhếch môi.
Nếu nàng vừa thành thân đã có con, hẳn là sẽ nhỏ tuổi hơn một chút so với Tiếu Tiếu.
Tống Đoàn Viên ngước mắt uống nước, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Tống Đại Cát nhìn Tiếu Tiếu đầy hâm mộ, trong lòng thở dài.
Cũng may mắn chưa có con, bằng không Tống Đại Cát sao có thể hoàn toàn rời khỏi Cẩu gia như vậy.
“Tống đại nương!” Cách đó không xa Nhị Nhân khiêng cái cuốc đi tới.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra: “Các ngươi hôm nay không phải đi hái thuốc sao, sao lại tới đây?”
Hôm nay là ngày mọi người lên núi hái thuốc, ngày mai mới mướn người tới trồng dược.
“Sáng sớm thời điểm lên núi bụng ta không thoải mái, lúc này thì đỡ rồi, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, ta tới giúp Tống đại nương làm chút việc, Tống đại nương không cần lo lắng, ta chỉ hỗ trợ, không cần tiền công!” Nhị Nhân nói, liền tự động khiêng cái cuốc đứng ở bên cạnh Tống Đại Cát.