Tống Đoàn Viên đang gặm quả táo, một hơi đổ ở trong cổ họng, thiếu chút nữa sặc!
Cưới nàng?
Kỷ Trường An lạnh lùng liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái.
Hách lão nhân cũng mở to hai mắt nhìn.
Cưới Tống Đoàn Viên?
“Cha, cha nhìn xem, cha thích Tống Đoàn Viên, không bỏ được nàng, nếu con cưới nàng, nàng liền có thể đi theo chúng ta đến Thiên Thành, nàng cũng có sẵn con cháu, cha lập tức trở thành ông nội, cụ nội, dù ngày nào đó cha lại bị thương chết, cũng nhắm mắt!” Hách Ly Cung hút một ngụm mì sợi, “Quan trọng nhất chính là, Tống Đoàn Viên nấu cơm ăn ngon, hai cha con chúng ta có lộc ăn!”
Hách lão nhân sờ soạng giày ném về hướng Hách Ly Cung, “Tiểu tử hỗn trướng, chỉ giỏi gây chuyện, lập tức làm ông nội! Ta nhắm mắt, ta nhắm mắt mới là lạ!”
Hách Ly Cung không nhịn được chạy vắt giò lên cổ, “Cha, là cha ghét bỏ con không thành thân, hiện giờ con muốn thành thân cha lại không muốn!”
Hai cha con người đánh kẻ chạy đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên gặm một ngụm táo, thở dài, hai người……
Kỷ Trường An buông đũa trong tay xuống, trầm giọng nói: “Hách Ly Cung quả thực quá kỳ cục, sự tình liên quan đến danh tiết nữ tử, sao lại có thể nói giỡn như vậy?”
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn hắn: “Có lẽ hắn không phải nói giỡn!”
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, âm thầm nắm chặt ngón tay: “Không phải nói giỡn? Đó là có ý gì?”
Tống Đoàn Viên sau đó mới nhớ lại lời thề phía trước, đã nói là không để ý tới Kỷ Trường An, lại để ý tới Kỷ Trường An thì là chó!
Tống Đoàn Viên bưng chén đũa của hai cha con Hách gia đứng dậy, đi đến phòng bếp rửa.
Kỷ Trường An nhìn bóng dáng nữ nhân, gắt gao nhíu mày, đây là có ý gì, sao không để ý tới hắn?
Giờ phút này ngoài cửa sân, Hách lão nhân chạy đến thở hổn hển, chỉ vào Hách Ly Cung nói không ra lời, “Ngươi cái tên nhãi ranh này, dù cho Tống Đoàn Viên không phải đại khuê nữ, sao ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy tới bẩn thỉu nàng?”
“Cha, cái gì gọi là bẩn thỉu nàng, con là thật sự có loại suy nghĩ này! Cha không phải thực thích Tống Đoàn Viên sao? Nàng tuy rằng đã làm bà nội, nhưng cũng chỉ lớn hơn con ba tuổi mà thôi!” Hách Ly Cung ngạnh cổ nói.
Vừa rồi khi ăn mì sợi, hắn tưởng tượng về sau đến Thiên Thành không nếm được tay nghề của Tống Đoàn Viên, trong lòng đột nhiên lập tức liền có chút bi thương, cho nên mới buột miệng thốt ra.
Khi hắn nói ra những lời này, không phải giỡn mà là nghiêm túc.
Cưới Tống Đoàn Viên cũng không phải một chuyện xấu!
“Cha, chẳng lẽ cha coi thường Tống Đoàn Viên?” Hách Ly Cung xa xa mà hô.
Hách lão nhân lập tức nói không ra lời.
Hắn chưa từng có nghĩ tới việc Tống Đoàn Viên làm con dâu, Tống Đoàn Viên là quả phụ, nam nhân đã chết, còn có một đống con cháu……
Kỷ Trường An ngồi ở trước bàn trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được, bưng chén đũa cũng đi phòng bếp.
“Để ở bên ngoài đi, lát nữa ta cầm vào rửa!” Tống Đoàn Viên nói, “Trong phòng bếp nhiều khói dầu, đừng làm dơ xiêm y của Kỷ công tử!”
Kỷ Trường An càng muốn đem chén đũa vào.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, chỉ đành tiếp nhận.
Khi nhận chén đũa, ngón tay Tống Đoàn Viên chạm vào nam nhân.
Ngón tay nam nhân lạnh lẽo.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn thoáng qua Kỷ Trường An, vốn muốn hỏi xem có phải hắn không thoải mái hay không, nhưng nghĩ đến lời thề của chính mình, lập tức xoay người, thuận tay để chén đũa vào thùng gỗ.
Kỷ Trường An trầm mặc hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn gả cho người ta?”
Tống Đoàn Viên không để ý tới hắn, coi như không nghe thấy.
Kỷ Trường An nghẹn nửa ngày, câu nói kia từ trong lòng nảy lên, tới bên miệng, nhưng vẫn vô pháp nói ra.
Hắn và Hách Ly Cung không giống nhau, Hách Ly Cung cả ngày cà lơ phất phơ, dù nói ra câu nói kia, Tống Đoàn Viên chỉ cho rằng Hách Ly Cung đang nói giỡn, nhưng nếu hắn nói ra, chỉ sợ sẽ bị cho là lưu manh.