“Sau khi cha giao sách y cho Tống Đoàn Viên xong, chúng ta sẽ lên đường!” Hách Ly Cung nói.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút: “Hách thần y truyền y bát của hắn cho Tống Đoàn Viên?”
Hách Ly Cung gật đầu: “Lần này đi Thiên Thành, chúng ta hoàn toàn quy thuận Trình Vương, nếu Trình Vương có thể đoạt được vị trí Thái Tử, cũng liền thôi, nếu không thể, Hách gia nói không chừng sẽ tuyệt hậu, cho nên ta và cha đều cảm thấy, y bát truyền cho Tống Đoàn Viên càng đáng tin cậy hơn một chút!”
Kỷ Trường An nhíu mày: “Nếu các ngươi thiệt tình phụ tá Trình Vương, sẽ không xảy ra chuyện, chỉ sợ……”
Kỷ Trường An không có nói tiếp.
Hách Ly Cung cười cười: “Cha ta là người bảo thủ, đến ta cũng không khuyên được ông, ngươi thì càng đừng nghĩ! Đạo không giống nhau khó lòng hợp tác, cho nên chúng ta từng người mạnh khỏe!”
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay.
Hách Ly Cung ngẩng đầu, thấy sắc trời tối sầm, không nhịn được nhìn thoáng qua bên trong, hô: “Tống Đoàn Viên, ta đã đói bụng, nấu cho ta một chén mì đi!”
Kỷ Trường An ngẩn ra, Tống Đoàn Viên hiện giờ đang ở trong phòng?
Kỷ Trường An ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Tống Đoàn Viên cầm đèn đứng ở phía trước cửa sổ, ánh nến vàng hắt lên mặt nàng đan xen thành những điểm kim sắc thật nhỏ.
Nữ nhân búi tóc trăng rằm, cài trâm bạc, hai bên có chút tóc mai, nhấc mặt lên, ánh mắt uyển chuyển, mỹ nhân xinh đẹp mê ly.
Kỷ Trường An hơi hơi ngơ ngẩn, hơn một tháng không thấy, nàng tựa hồ càng gầy hơn, khuôn mặt nhỏ kia thế nhưng có bộ dáng của 20 năm trước.
Tống Đoàn Viên vừa mới châm ngọn nến, ngước mắt, đúng lúc đối thượng với ánh mắt của Kỷ Trường An, nàng hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, thuận tay đóng cửa sổ lại.
“Phanh!” Một tiếng, Tống Đoàn Viên biểu lộ thái độ của chính mình.
Kỷ Trường An không nhịn được cười khổ.
Nữ nhân này mang thù!
Hách Ly Cung sửng sốt một chút, ngoái đầu liếc mắt nhìn lại Kỷ Trường An một cái, “Ngươi chọc nàng sao?”
Kỷ Trường An lắc đầu, tùy tiện ngồi xuống: “Đêm nay ta ăn cơm ở nhà ngươi!”
Hách Ly Cung ngẩn ra, ngước mắt: “Ngươi không sợ Lương Vương biết ngươi và chúng ta có quan hệ mật thiết sao?”
Kỷ Trường An cười nói: “Sao ngươi biết ta đứng về phía Lương Vương?”
Hách Ly Cung nhíu mày: “Ngươi đây là có ý gì?”
Kỷ Trường An cười cười thần bí, không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn phòng sách một cái: “Không phải ăn mì sao, nữ nhân này sao còn chưa đi nấu?”
Hách Ly Cung sờ sờ chiếc bụng đói bẹp, lại lần nữa lớn tiếng hô: “Tống Đoàn Viên, ta muốn ăn mì!”
Tống Đoàn Viên không nghĩ đi ra ngoài, nhưng tên quỷ đói Hách Ly Cung này lại kêu không ngừng!
Tống Đoàn Viên lạnh mặt đi ra, hung hăng lườm Hách Ly Cung một cái.
“Tống Đoàn Viên, mau đi làm mì đi! Đúng rồi, Kỷ công tử cũng muốn ăn, cả cha ta nữa, ba chén!” Hách Ly Cung vươn ba đầu ngón tay tới.
Tống Đoàn Viên lạnh lùng liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Ta làm cơm, sợ là Kỷ công tử không hiếm lạ!”
Kỷ Trường An hướng tới Hách Ly Cung cười cười: “Đa tạ tâm ý của Hách công tử!”
“Chạy nhanh đi chạy nhanh đi!” Hách Ly Cung xua xua tay.
Tống Đoàn Viên cắn chặt khớp hàm, đi đến phòng bếp.
Kỷ Trường An nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên tức giận, không nhịn được nhếch miệng cười.
Tống Đoàn Viên làm mì xào thịt.
Ba chén mì ba người ăn thập phần thỏa mãn.
“Cha, hay là con cưới Tống Đoàn Viên đi!” Đột nhiên, Hách Ly Cung một bên ăn mì sợi một bên hướng tới Hách lão nhân nói.