Hách lão nhân sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tống Đoàn Viên một cái, vẫy tay: “Ngươi tới vừa lúc, ta đang muốn nói sự tình sách y với ngươi!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, sách y?
“Mấy năm nay làm nghề y, ta đều là chọn người bệnh, bởi vì ta có tính tình cổ quái, thích chữa bệnh, bệnh quá thường thấy, ta đều không trị!” Hách lão nhân nói như vậy, không nhịn được nhướng mày, thập phần ngạo kiều.
Tống Đoàn Viên không nhịn được cười nói: “Sư phụ y thuật cao minh, hơn nữa có tinh thần nghiên cứu, ngài coi việc xem bệnh cho người ta như học thuật nghiên cứu!”
Hách lão nhân khựng lại, hắn tuy rằng không biết học thuật là có ý gì, nhưng những lời này mạc danh làm hắn thập phần hưởng thụ.
“Đúng đúng!” Hách lão nhân gật gật đầu, “Cho nên mấy năm nay, gặp được quái bệnh ta đều nhớ kỹ, dùng dược như thế nào, nơi nào cần chú ý, đều viết vào sách!”
Hách lão nhân vuốt ve sách y trên tay một chút, “Sách y này ta tính toán truyền cho ngươi!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Cho đồ đệ?”
“Ngươi so với Cung nhi có thiên phú hơn, hơn nữa ta ở bên cạnh Cung nhi, còn có thể tiếp tục chỉ đạo hắn, bây giờ ta rời đi, không biết còn có cơ hội trở về hay không!” Hách lão nhân nói.
Tống Đoàn Viên nói: “Sư phụ, đồ đệ có thể đi Thiên Thành thăm sư phụ!”
Hai năm sau, Tống Đoàn Viên cũng sẽ đi Thiên Thành.
“Đó là sự tình về sau, đến lúc đó có gặp được hay không, khó nói!” Hách lão nhân nhàn nhạt nói, cúi đầu viết xong một chữ cuối cùng, liếc mắt nhìn cuốn sách y kia một cái, trịnh trọng đặt ở trước mặt Tống Đoàn Viên, “Cầm đi!”
Tống Đoàn Viên cúi đầu nhìn sách y, trong lòng vừa vui sướng lại không phải tư vị.
“Sư phụ khi nào đi?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Mấy ngày nữa!” Hách lão nhân thở dài, “Bên này còn có chút việc cần xử lý!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Hách lão nhân lại hỏi: “Trấn phủ đại nhân bên kia như thế nào?”
Tống Đoàn Viên vội nói: “Thân mình của trấn phủ phu nhân không có việc gì, mấy ngày tới đồ đệ chăm sóc cho nàng là được!”
Hách lão nhân gật gật đầu: “Ngươi thật sự không có làm ta thất vọng, cho ngươi cơ hội ngươi đều bắt được!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, cơ hội?
“Thư điều nhiệm của Trương Phong Tương mùa thu sẽ đến trấn Thanh Sơn, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ được thăng chức thành trấn phủ Thái Bình, sang năm đứa con thứ hai của con không phải muốn đi thành Thái Bình thi cử nhân sao, đến lúc đó sẽ dùng đến tầng quan hệ này!” Hách lão nhân nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt: “Hóa ra sư phụ dụng tâm lương khổ như thế, đồ nhi cảm tạ sư phụ!”
“Cũng là do ngươi biết tranh đua, nói thật, chuyện sinh con này, vi sư thật sự bất lực! Cho nên ngươi cũng không cần cảm tạ ta, ngươi dựa vào là chính ngươi!” Hách lão nhân nói, “Như vậy ta rời đi, cũng coi như là yên tâm!”
Tống Đoàn Viên lui về phía sau hai bước, hướng tới Hách lão nhân cung kính hành lễ.
Hách lão nhân vội nói: “Được rồi, không cần làm mấy việc này, ngươi mau nhìn sách y một cái, nếu có chỗ không hiểu, thừa dịp ta vẫn còn ở đây, liền hỏi một chút, nếu ta đi rồi, muốn hỏi cũng khó khăn!”
Tống Đoàn Viên vội vàng đáp lời, ngồi vào một bên xem sách y.
Hách lão nhân nhìn, trong ánh mắt tất cả đều là vui mừng.
Chuyến đi này, hắn và Hách Ly Cung là hung hay cát cũng chưa biết, nhưng ít nhất y thuật Hách gia cũng có truyền nhân.
Hách lão nhân không hổ là thần y, từ biện chứng đến khám sai lại đến dược vật pha thuốc, trên sách y thư đều viết rành mạch, Tống Đoàn Viên ngồi đọc liền mê, đến khi sắc trời tối sầm cũng không có phát giác, thẳng đến khi nghe được âm thanh của Kỷ Trường An vang lên ở trong sân.
Tống Đoàn Viên lập tức ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài sân.
Kỷ Trường An một thân y phục màu xanh, tựa hồ có chút gầy ốm, càng thêm tôn lên dáng người đĩnh bạt, đang thấp giọng nói cái gì đó cùng Hách Ly Cung.