Hách Ly Cung nhìn nửa con gà máu chảy đầm đìa trong tay Đại Sơn, sửng sốt một chút: “Công tử các ngươi có ý gì?”
Đại Sơn gãi gãi đầu: “Ta cũng không biết đâu, gần đây công tử có chút âm tình bất định, ta cũng không hiểu!”
Hách Ly Cung híp mắt: “Công tử của các ngươi còn để ý sự tình chúng ta đầu nhập vào Trình Vương sao?”
Đại Sơn lắc đầu: “Ta không biết!”
“Đây là uy hiếp chúng ta?” Hách Ly Cung chỉ chỉ nửa con gà kia.
Đại Sơn sửng sốt, tưởng tượng như vậy, tựa hồ cũng hợp lý.
“Được rồi, ngươi buông xuống đi!” Hách Ly Cung nhíu mày, hôm nay thật là lệnh người nín thở, cầu thân không thành công, còn bị người uy hiếp.
Đại Sơn chỉ đành buông con gà xuống, chạy nhanh trở về.
Ở trên đường trở về, Đại Sơn nhìn nhìn Kỷ Trường An vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.
“Công tử, đã đưa gà đi!” Đại Sơn thấp giọng nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
“Công tử, công tử rốt cuộc làm sao vậy?” Đại Sơn hỏi.
Kỷ Trường An chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt tất cả đều là thất bại.
Vừa rồi Tống Đoàn Viên thương tâm như vậy, là bởi vì Tống Đoàn Viên thích Hách Ly Cung sao? Năm đó hắn bị mẫu thân mang đi, trở về liền bỏ lỡ hạnh phúc, hiện tại lại muốn bỏ lỡ sao?
Đại Sơn thấy Kỷ Trường An vẫn luôn không chịu nói chuyện, chỉ đành cúi đầu ngoan ngoãn đánh xe.
Kỷ Trường An về đến nhà, Tống Đoàn Viên đưa tới một chén sữa đậu tương.
“Đậu phụ thúi ít nhất phải ba ngày mới có thể ăn, uống sữa đậu tương trước để lót lót bụng đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An tiếp nhận, ùng ục ùng ục uống lên, sau đó trả lại chén cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên nhìn hắn một cái, người này miệng là làm bằng sắt sao? Không cảm giác được nóng?
Tống Đoàn Viên còn định nói chuyện, Kỷ Trường An liền xua xua tay, ý bảo nàng đi xuống.
Tống Đoàn Viên tức giận cắn răng, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng nữ nhân, Kỷ Trường An sâu kín thở dài.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên đi đến phòng bếp.
Diêu bà tử cười tủm tỉm đón nàng: “Tống nương tử tới sớm như vậy sao?”
“Ta định làm hoành thánh cho Kỷ công tử!” Tống Đoàn Viên nói, “Hôm nay có cá không? Giữa trưa nấu canh cá cho công tử!”
Tuy rằng tối hôm qua có chút tức giận, nhưng ngẫm lại Kỷ Trường An cũng thập phần đáng thương, bị Lữ dâm tặc tàn phá, lại bị Lương Vương theo dõi, hiện giờ bạn tốt Hách Ly Cung lại đầu phục Trình Vương, chống lại Lương Vương, đời người có bao nhiêu thất vọng, cho nên tâm tình không tốt, nói chuyện âm dương quái khí, cũng là bình thường.
Tống Đoàn Viên cảm thấy chính mình thật sự không nên chấp nhặt cùng hắn.
“Ta giúp đỡ Tống nương tử nhào bột!” Diêu bà tử vội nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Hoành thánh nhỏ nhỏ trắng trắng làm ra tới, Tống Đoàn Viên bưng đến tiền viện, lại thấy Đại Sơn đang chỉ huy người sửa soạn hành lý.
“Đây là……” Tống Đoàn Viên sửng sốt, tiến lên hỏi.
“Tống đại nương, quên nói với ngươi, công tử nhà chúng ta hôm nay sẽ phải rời khỏi trấn Thanh Sơn, đi Thiên Thành!” Đại Sơn nhìn thoáng qua hoành thánh trong tay Tống Đoàn Viên, “Công tử về sau sợ là sẽ không ăn được cơm của đại nương!”
Tống Đoàn Viên hỏi: “Sao đột nhiên lại phải đi? Ngày hôm qua không phải còn bình thường sao?”
“Công tử gần đây tính tình thật sự kỳ quái, ai cũng khó nói là tại sao!” Đại Sơn bất đắc dĩ nói, ngay cả hắn từ nhỏ đi theo Kỷ Trường An, cũng không hiểu tâm tư của công tử bọn họ!
Tống Đoàn Viên nhíu mày, đến trưa có nấu canh cá nữa hay không?
Tống Đoàn Viên đang muốn đi hỏi một chút, trấn phủ bên kia liền phái người tới, nói là trấn phủ phu nhân tìm.
Tống Đoàn Viên chỉ đành giao chén hoành thánh cho Đại Sơn, đi nha môn trấn phủ.