Tống Phúc Truyền nhìn Tống Đoàn Viên: “Nương, có phải con lại gây cho nương thêm phiền toái hay không?”
Tống Đoàn Viên lắc đầu, nhìn nhìn vết thương trên mặt Tống Phúc Truyền, bảo hắn ngồi xuống, bôi dược cho Tống Phúc Truyền.
Thời điểm bôi dược mới phát hiện, Tống Phúc Truyền lại cao thêm, không còn bộ dáng nhỏ nhỏ gầy gầy phía trước, hiện giờ không sai biệt lắm cũng 1m75, sắc mặt tuy rằng vẫn ngăm đen, không văn nhã như Tống Phúc Tin, nhưng thoạt nhìn cũng thập phần tuấn mỹ.
Trên má rách da chảy máu, liền càng thêm có vẻ gợi cảm phóng túng.
Tống Đoàn Viên nhìn, không nhịn được thở dài, con nàng đều đã lớn như vậy, nàng còn mơ mùa xuân thứ hai, xem ra đời này là quá sức!
Không thể tưởng được chính mình sống hai đời, mà hương vị nam nhân cũng không nếm được!
“Nương, nương nghĩ cái gì vậy?” Tống Phúc Truyền nhìn Tống Đoàn Viên thất thần, vội vàng hỏi.
Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Không có việc gì, chính là nhìn con tựa hồ cao thêm không ít!”
Tống Phúc Truyền ngại ngùng cười cười: “Ở trong thư viện không cần làm việc nặng còn ăn no, nên con cao nhanh!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Như vậy tốt, làm gì cũng phải có thân thể khoẻ mạnh, bằng không cái gì cũng không làm được!” Tống Phúc Truyền gật đầu.
“Sự tình những người đó đánh con không thể tính xong như vậy được, bằng không về sau bọn họ sẽ còn ức hiếp con tiếp!” Tống Đoàn Viên lo lắng nói.
Tống Phúc Truyền thuyết nói: “Nương, có nên nhờ phủ thành đại nhân ra mặt lên tiếng với phu tử không? Phủ thành đại nhân mà ra mặt, tất cả những người đó đều không dám nữa!”
“Phủ thành đại nhân trăm công ngàn việc, bốn người chúng ta ở bên kia cũng đã quấy rầy nhiều mặt, chút việc nhỏ này vẫn nên chính mình giải quyết. Hơn nữa, dựa ai cũng không bằng dựa vào chính mình!” Tống Đoàn Viên thở dài, “Chỉ cần con và nhị ca con về sau cũng đủ cường đại, bọn họ tự nhiên sẽ bị thuyết phục, chỉ là hiện giờ, vì không ảnh hưởng đến nhị ca con đọc sách, ta nghĩ ra một biện pháp.
Tống Phúc Truyền mắt trông mong nhìn Tống Đoàn Viên, ngóng trông nàng nghĩ ra biện pháp tốt.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ nói: “Bọn họ đánh Chu đại phu, cũng cần trả cho Chu đại phu một công đạo, ta sẽ lấy danh nghĩa chi nhánh Thiên An Các tìm đến thư viện, đến lúc đó thư viện tự nhiên sẽ cho một công đạo!”
Tống Phúc Truyền gật gật đầu.
“Con về nhà trước đi, nói một tiếng với phủ thành phu nhân, cứ nói mấy ngày tới ta sẽ ở tại Thiên An Các, chiếu cố Chu đại phu, mỗi ngày sẽ trở về xem phu nhân, việc khác con đừng nói!” Tống Đoàn Viên dặn dò.
Tống Phúc Truyền gật gật đầu.
Sau khi đưa Tống Phúc Truyền đi, Tống Đoàn Viên bảo Tống Đại Cát đi đến phòng bếp, nấu cháo cho Chu Tế Tân, nàng thì đi chuẩn bị dược liệu.
Tống Đại Cát vội vàng đáp lời, vào phòng bếp, sau khi ở trong phòng bếp dạo qua một vòng, tìm được thịt nạc, băm nhỏ, xào thịt, nấu cháo thịt nạc, bưng đi cho Chu Tế Tân.
Chu Tế Tân đang duỗi người thư giãn gân cốt, nghe được bên ngoài có động tĩnh, chạy nhanh nằm xuống giường kêu ai da.
Tống Đại Cát tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Chu Tế Tân vất vả, không nhịn được tiến lên hỏi: “Chu đại phu, ngài có phải rất khó chịu hay không?”
Chu Tế Tân thấy là Tống Đại Cát, có chút thất vọng, hỏi: “Nương ngươi đâu?”
“Nương ở bên ngoài bốc thuốc, lát nữa nấu xong sẽ bưng tới cho Chu đại phu!” Tống Đại Cát tiến lên đỡ Chu Tế Tân dậy, lại cầm gối đầu lót ở phía sau hắn.
Tống Đại Cát chiếu cố Chu Tế Tân, cách Chu Tế Tân rất gần, Chu Tế Tân có chút xấu hổ, vội nói: “Được rồi, để ta!”
Tống Đại Cát nói: “Tiểu đệ ta nhận Chu đại phu làm cha nuôi, về sau cũng là cha nuôi của ta, ta là một tiểu bối hầu hạ trưởng bối là việc nên làm!”
Chu Tế Tân sửng sốt, cha nuôi? Hắn còn chưa có thành thân, sao lại có một con trai một con gái?