Chưởng quầy chạy nhanh ra, nhìn thấy nhiều người ồn ào như vậy liền phát ngốc, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nhị chạy nhanh kể lại sự tình vừa rồi.
Chưởng quầy nhìn người xúm lại càng ngày càng nhiều, thật sự là lưỡng lự, cho người đi mời chủ nhân ra tới.
Chờ vị chủ nhân kia ra tới, Tống Đoàn Viên liền muốn chạy trốn.
Kỷ Trường An, thế nhưng là Kỷ Trường An!
Tống Đoàn Viên che lại nửa bên mặt, hối hận vì lúc tiến vào ăn cơm không có xem bảng hiệu, nếu nhìn thấy chữ “Kỷ” kia, nàng tuyệt đối không tiến vào.
Kỷ Trường An nhìn thấy Tống Đoàn Viên cũng sửng sốt, đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng nữ nhân muốn chạy trốn, lập tức tiến lên chắn trước mặt Tống Đoàn Viên.
“Vị Tống đại phu này không phải nói biết nấu thứ này sao?” Kỷ Trường An cố ý cong người xuống, nhìn Tống Đoàn Viên dùng tay chống đỡ mặt thấp giọng hỏi.
Nam nhân cách thật sự gần, làm Tống Đoàn Viên vô pháp ngẩng lên, nàng thậm chí còn ngửi thấy mùi đàn hương trên người hắn.
Tống Đoàn Viên chỉ đành lui về phía sau một bước, chậm rãi buông tay.
“Là Tống đại nương!” Đại Sơn vừa thấy Tống Đoàn Viên không nhịn được hô lên.
Tống Đoàn Viên ngại ngùng chào hỏi Kỷ Trường An: “Kỷ công tử, thật trùng hợp!”
“Thật là trùng hợp!” Kỷ Trường An chậm rãi nhếch môi, trong ánh mắt đều là chua xót.
Hắn đi ra ngoài tránh né hai tháng, đến ăn tết không nhịn được trở về, lại không thể tưởng được thế nhưng ở phủ thành gặp được nữ nhân này.
Hai tháng không thấy, nữ nhân này tựa hồ lại gầy đi không ít, vẫn còn tiếp tục giảm béo sao?
“Kỷ công tử, chuyện này chính là hiểu lầm, ta đi trước!” Tống Đoàn Viên vội vàng rời đi, đi được hai bước, thấy Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ vẫn còn đứng ngơ ngác ở bên kia, lại trở về kéo Tống Song Hỉ.
Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ chuẩn bị rời đi.
“Tống đại nương, không biết làm thứ này sao?” Kỷ Trường An hỏi.
Tống Đoàn Viên dừng bước chân, bất đắc dĩ mà thở dài: “Kỷ công tử, ngươi cứ cho là ta chưa từng nói cái gì được không?”
“Vì sao?” Kỷ Trường An lại lần nữa tiến lên ngăn trở Tống Đoàn Viên, “Tống đại nương sợ nhìn thấy ta sao?”
Kỷ Trường An gắt gao mà nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, hai tháng không thấy, ánh mắt nam nhân này nhìn nàng sao có chút kỳ quái?
Thêm nữa, lúc ấy là người nam nhân này đi không từ giã, nàng vì sao gặp hắn lại cảm thấy ngại ngùng, hẳn nên là người nam nhân này cảm thấy hổ thẹn, áy náy, hối hận mới đúng.
Hắn vừa đi, đậu phụ thúi và cá đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều tiến vào trong bụng nàng!
Làm hại nàng mấy ngày kia còn có chút mập!
Tống Đoàn Viên đứng thẳng sống lưng nói: “Ta sợ cái gì, ta chỉ là không muốn làm mà thôi!”
Kỷ Trường An nhếch môi: “Nhưng ta muốn ăn!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Ngươi muốn ăn ta liền phải làm sao? Ta là gì của ngươi?”
Kỷ Trường An nhướng mày cười nói: “Tống đại nương đừng quên là còn thiếu ta mẫu đơn vương?”
Tống Đoàn Viên lập tức không còn lời nào để nói, xua xua tay: “Được, làm cho ngươi, làm cho ngươi!”
Kỷ Trường An cười, ngước mắt nói: “Vậy mọi người liền chờ nếm thử tay nghề của Tống đại phu đi!”
Tất cả mọi người đều đáp lời.
Tống Đoàn Viên bảo người đánh cá khiêng sứa vào, bảo Tống Đại Cát và Tống Song Hỉ trợ thủ rửa sạch sẽ.
Con sứa có chút trơn trượt, rửa sạch có hơi chút lao lực.
Thừa dịp hai người rửa sứa, Tống Đoàn Viên xem xét gia vị trong phòng bếp.
Nước tương, dấm, đường trắng, ớt cay đều có, còn có hoa tiêu.
Tống Đoàn Viên đặt con sứa đã rửa sạch ở trong dấm để ngâm, sau đó lại dùng hoa tiêu thêm dầu, làm dầu vừng.
Sau khi dấm giết sạch vi khuẩn ở mặt ngoài con sứa, Tống Đoàn Viên mới đưa con sứa ra cắt thành sợi mỏng, thêm các loại gia vị làm món sứa cay.
Tống Đoàn Viên bưng đồ ăn đi ra ngoài.