Mặt trên con sứa rải hành thái, ớt cay đỏ và hạt mè, chỉ nhìn màu sắc cũng đã kiếm đủ tròng mắt.
Kỷ Trường An hai tháng liền không có được ăn cơm ngon, khi Tống Đoàn Viên mang đồ ăn ra, trong nháy mắt hắn đột nhiên bắt đầu nuốt nước miếng, bụng kêu ọc ọc.
“Thoạt nhìn hương vị không tồi!” Có người nói.
“Nhưng thứ này ăn vào sẽ không chết người chứ?” Cũng có người hoài nghi.
Tống Đoàn Viên cầm đũa gắp sứa cho vào trong miệng trước.
Có lẽ là bởi vì mới mẻ, mà không phải mua ở hiện đại đã ngâm qua nước, con sứa càng thêm tươi ngon.
“Ngon!” Tống Đoàn Viên không nhịn được nói.
“Phải không?” Tống Phúc Quý mang theo Tống Đại Cát và Tống Song Hỉ cũng tiến lên ăn.
Người khác không tin mẹ hắn, hắn cần phải ngẩng đầu tin tưởng Tống Đoàn Viên.
Kỷ Trường An ngồi thẳng sống lưng, giơ tay sang bên cạnh, Đại Sơn chạy nhanh lấy một bộ đũa trúc đặt ở trong tay Kỷ Trường An.
Đại Sơn bưng một đĩa khác lên.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Kỷ Trường An.
Tửu lầu này của Kỷ gia đã ở thành Thái Bình gần mười năm, là cửa hiệu lâu đời, chưa từng có sự tình xấu gì xảy ra, nếu chủ nhân tửu lầu thành Thái Bình dám ăn, vậy bọn họ liền dám ăn.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An, Kỷ Trường An gắp một miếng chậm rãi nâng lên đặt ở trong miệng.
Khóe môi duyên dáng của Kỷ Trường An chậm rãi mấp máy, hàm dưới duyên dáng dưới ánh mặt trời phác họa ra một đường cong yêu diễm thanh lãnh, diễm sắc làm người hít thở không thông.
Tống Đoàn Viên đột nhiên cảm thấy môi của nam nhân này rất đẹp, nếu nụ hôn đầu tiên của nàng……
Tống Đoàn Viên vội vàng lắc đầu, làm chính mình thanh tỉnh một chút.
Linh hồn của Tống Đoàn Viên nàng tuy rằng độc thân từ trong bụng mẹ đến năm 25 tuổi, nhưng thân thể này chính là người đã làm bà nội.
Ở thời đại này, đã sớm không có quyền lợi yêu đương.
Tống Đoàn Viên âm thầm thở dài.
Kỷ Trường An nuốt sứa xuống, nhàn nhạt nói: “Thật là ngon!”
Có những lời này của Kỷ Trường An, tất cả mọi người đều cướp muốn nhấm nháp sứa.
“Chậm một chút, chậm một chút, đều có!” Chưởng quầy chạy nhanh bảo tiểu nhị phân xuống, nhưng cũng không dám phân nhiều, một bàn chỉ có một đĩa nhỏ.
Mọi người nhai con sứa giòn giòn, tất cả đều dư vị vô cùng.
Kỷ Trường An ngoái đầu liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Xem ra tửu lầu Kỷ gia ta lại nhiều thêm một món ăn!”
Tửu lầu Kỷ gia…… Tống Đoàn Viên thở dài, sao nàng lại mắt mù không thấy được!
“Chủ nhân, món này tên gọi là gì?” Chưởng quầy chạy nhanh tiến lên hỏi.
Tống Đoàn Viên đang định nói, liền nghe Kỷ Trường An nói: “Gọi là Đoàn Viên đi!”
Đoàn Viên? Có ý gì? Tống Đoàn Viên nhíu mày, nhìn về phía Kỷ Trường An: “Nó tên là sứa!”
Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên cười nói: “Như thế nào, trong biển ra tới thì nhất định phải gọi là hải sản gì đó sao? Ta thích gọi nó là Đoàn Viên Chua Cay, có làm sao không?”
Tống Đoàn Viên vội vàng buông tay: “Ngươi là chủ, ngươi định đoạt!”
Kỷ Trường An cười tủm tỉm nhìn về phía chưởng quầy: “Gọi là Đoàn Viên Chua Cay!”
Chưởng quầy chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên xua xua tay, cửa hàng của người ta, người ta tài đại khí thô, người ta định đoạt!
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại mấy đĩa thức ăn trên bàn của mình kia, thật sự không muốn lãng phí, kéo Tống Phúc Quý bọn họ tiếp tục trở về ăn.
Kỷ Trường An sau khi dàn xếp xong, nhìn một bàn của Tống Đoàn Viên, hơi hơi do dự, vén vạt áo đi qua.
Bên cạnh Tống Đoàn Viên vừa lúc có một vị trí, Kỷ Trường An liền ngồi ở bên cạnh Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên vốn là ngồi ở chủ vị, Tống Phúc Quý mang theo hai muội muội ngồi ở đối diện Tống Đoàn Viên, cứ như vậy, Kỷ Trường An liền ngồi cùng Tống Đoàn Viên, nghiễm nhiên một bộ ánh mắt ' cha hiền ' nhìn ba đứa con.