Tống Đoàn Viên gật gật đầu, đang muốn lên lầu, liền nghe được ngoài cửa truyền đến âm thanh của Đại Sơn.
“Công tử, đêm nay ở nơi này sao?” Đại Sơn hô.
Thân mình Tống Đoàn Viên lập tức cứng đờ, không thể nào, lại gặp phải Kỷ Trường An?
Tống Đoàn Viên không dám quay đầu nhìn, muốn đi nhanh lên lầu, lại nghe thấy Đại Sơn ở đằng sau hô lên: “Đây không phải Tống đại nương sao, Tống đại nương, sao ngươi ở chỗ này?”
Tống Đoàn Viên muốn tránh né đã không còn kịp, chỉ đành cười hì hì xoay người.
Kỷ Trường An mặc áo dài màu xanh nhạt phẳng phiu, bên ngoài khoác áo màu xám, trên đầu đội mũ lông hồ ly. Bên ngoài tựa hồ tuyết bắt đầu rơi, trên lông mày hắn còn dính bông tuyết, ngước mắt lên, ở trong ánh nến vàng nhàn nhạt của khách điếm có vẻ mỹ lệ mê ly.
Tống Đoàn Viên vội vàng quay đầu đi, sợ chính mình nhìn nhiều sẽ mê mẩn, lại theo bản năng liếc mắt đánh giá đằng sau một cái, lại phát hiện Mộ Vân Điệp thế nhưng không có theo tới.
Ba ngày trước rời khỏi thành Thái Bình, Mộ Vân Điệp còn học nấu ăn, muốn nấu cho Kỷ Trường An, sao lại không đi theo?
Kỷ Trường An thấy nàng nhìn ra ngoài cửa, không nhịn được hỏi: “Tống đại nương đang đợi ai vậy?”
Tống Đoàn Viên xua xua tay: “Không ai, ta lên lầu trước!”
“Tống đại nương!” Kỷ Trường An lạnh băng phun ra ba chữ từ trong môi.
Tống Đoàn Viên vội vàng quay đầu.
Không biết vì sao, Tống Đoàn Viên cảm thấy Kỷ Trường An hôm nay tựa hồ có một ít tức giận.
“Tống đại Nương, người kia là ai?” Thu bà tử tiến lên hỏi.
Đại Sơn liếc mắt nhìn Thu bà tử một cái, đè thấp âm thanh nói: “Công tử, tựa hồ là người Thu gia!”
Thu Kim Hồng? Kỷ Trường An nhíu mày, Tống Đoàn Viên sao lại ở cùng người Thu gia?
“Là người cùng quê!” Tống Đoàn Viên vội nói, “Không nghĩ tới lại gặp gỡ ở chỗ này! Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đi trước nhìn xem tiểu thư nhà ngươi đi!”
Tống Đoàn Viên nói xong, ánh mắt ý bảo Kỷ Trường An, sau đó đi theo Thu bà tử lên lầu.
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Thuê phòng đi, ở cạnh Thu gia!”
Đại Sơn chạy nhanh đáp lời.
Thu Mâu Mâu không có tiếp tục nóng lên, Tống Đoàn Viên cũng yên tâm, tiếp tục cho Thu Mâu Mâu uống thuốc.
Thu Mâu Mâu nhìn viên thuốc kia, cảm thấy thần kỳ, nàng còn chưa từng có thấy qua loại dược này đâu.
“Tống đại phu, dược của ngươi thật kỳ lạ!” Thu Mâu Mâu nói, “Hiệu dụng cũng nhanh. Ta uống dược này vào, rất nhanh liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều!”
“Nhiệt độ cơ thể giảm xuống, người liền cảm giác thoải mái, đây là dược dùng để hạ nhiệt độ!” Tống Đoàn Viên nhìn nhìn viên thuốc kia, nàng dùng tinh bột khoai lang áp chế thành, nếu dựa theo tiêu chuẩn hiện đại sẽ không phù hợp yêu cầu, có chút bột rơi ra, nhưng ở cổ đại, so với kê dược, đun dược tự nhiên là nhanh hơn nhiều.
“Di nương của ta đã từng nói qua, trước kia nàng ở trên đường đến Thiên Thành, cũng gặp được một vị nữ thần y, ta lúc ấy còn không tin, cảm thấy trên đời nào có nữ tử y thuật cao cường như vậy, không thể tưởng được thật đúng là có!” Thu Mâu Mâu nói.
Tống Đoàn Viên cười cười.
Di nương, chẳng lẽ là phu nhân lần trước gặp được trên đường đi Thiên Thành ở cùng Thu Kim Hồng?
Tống Đoàn Viên không nghĩ quản chuyện của Thu gia, cũng liền không hỏi, sau khi xem bệnh cho Thu Mâu Mâu xong, liền đi gặp Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An tới nơi này, khẳng định là phải về trấn Thanh Sơn.
Tống Đoàn Viên ngày mai cũng phải về thị trấn, nữ nhân độc thân đi nhờ xe cũng không an toàn, nếu có thể nhờ xe ngựa Kỷ gia đưa đi một đoạn đường cũng tốt.
Lúc này Kỷ Trường An đang ăn đồ ăn của khách điếm, sắc mặt đen như đáy nồi.
Đại Sơn nhìn thấy vậy, bất đắc dĩ hỏi: “Hay là nhờ Tống đại nương tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn cho công tử?”